Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:32:41
Lượt xem: 7
Giọng Diệp Thù Thần cũng lạnh như băng: “Ăn của cô dùng của cô? Diệp Thù Thần tôi dù là tên ăn chơi trác táng cũng nhiều tiền hơn cô, tôi vì ai mới biến thành bộ dáng hiện tại?”
“Tôi đang làm nhị thiếu gia nhà họ Diệp rất tốt, là cô, vì cô đáng thương mà lòng ham hư vinh, không muốn cho tôi đi theo anh cả mình tranh đấu, còn tiên hợp ba và anh cô ép tôi, nếu không phải một nhà các người, sao tôi có thể thua nhanh như vậy!”
“Hiện giờ tôi hai bàn tay trắng như vậy rốt cuộc do ai ban tặng?”
“Tôi nói cho cô biết Giang Miểu, đời này, hoặc là cô nuôi tôi, hoặc là, tôi lập tức tung tin lên mạng, lúc trước chúng ta ân ái thế nào, giờ tôi liền xé mặt thế đấy, chỉ cần cô không sợ ra khỏi cửa bị người ta trào phúng mắng.”
“Giờ Đường Noãn người ta là vợ Diệp tổng, không có bất cứ thân phận bối cảnh nào cũng có thể bò lên vị trí đó là người ta có năng lực! Anh cả tôi không chỉ tài giỏi mà còn một lòng một dạ, Đường Noãn đáng được như vậy; mà cô, thậm chỉ tôi là một phú nhị đại ăn chơi trác táng không đáng giá một xu còn chướng mắt cô, so với Đường Noãn? Sao cô không coi thử mình trong gương xem?”
“Diệp Thù Thần!” Giọng Giang Miểu như muốn thét lên, nhưng trừ bất lực nổi giận, cô ta gần như cũng không có cách: “Chờ đó, các người sẽ gặp báo ứng, Đường Noãn, Diệp Thù Yến, còn có anh, các người đều sẽ không được c.h.ế.t tử tế! ! !”
“Sao lại không được c.h.ế.t tử tế?”
Diệp Thù Yến đẩy cửa phòng họ ra.
“Nghe thấy giọng nói như mảnh băng, hai người đang đánh nhau không hẹn mà cùng nhìn phía cửa, người đàn ông cao lớn đĩnh bạt đứng ở đằng kia, trên mặt anh lạnh lùng chưa từng có.
Hai người vô thức buông nhau ra, Giang Miểu bối rối núp sau người sửa sang lại tóc, trong lòng nín thở muốn nổ.
Diệp Thù Thần thì không sao cả, giờ anh ấy bất chấp tất cả, cam tâm tình nguyện kiếm sống dưới tay Diệp Thù Yến: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Diệp Thù Yến không để ý anh ấy, anh đi thẳng về phía Giang Miểu, đứng lại cách cô ta ba thước: “Cô nói muốn bọn tôi không được c.h.ế.t tử tế, thế thì không được c.h.ế.t tử tế thế nào?”
Giang Miểu đã không còn phách lối như mới nãy, dù lúng túng nhưng cô ta vẫn giải thích: “Chỉ là lời nói lẫy lúc cãi nhau thôi, anh, Diệp Thù Thần anh ta rất...”
Diệp Thù Yến hỏi thẳng: “Cô giở trò quỷ lên tổ yến và cao da lừa phải không?”
Trong mắt Giang Miểu thoáng qua gì đó rất nhanh, nhưng nhanh chóng lại thành vẻ mặt tò mò: “Tổ yến, cao da lừa gì cơ?”
Diệp Thù Yến nhìn cô ta, ánh mắt anh ngày càng lạnh, Giang Miểu cố tự trấn an mình, cô ta đã sớm nghĩ qua cảnh tượng này, thế nên bây giờ cô ta vẫn có thể bày ra bộ mặt vô tội hỏi: “Sao vậy? Chị dâu xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Thù Yến nghe được tiếng lòng cô ta, cả người anh tản ra khí lạnh, hận không thể trực tiếp bóp c.h.ế.t ả đàn bàn điên cuồng ngu xuẩn này: “Không làm gì thì sao cô lại hỏi Noãn Noãn đã xảy ra chuyện gì?”
“Giang Miểu.”
Giọng Diệp Thù Yến bỗng nhiên bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại như cơn bão nào đó nổi lên cắn người: “Tôi chưa bao giờ để cô vào mắt.”
Tay Giang Miểu siết chặt thành quả đấm, không kìm được căm phẫn.
Cô ta nghe anh nói tiếp: “Nhưng nếu cô muốn tìm cảm giác tồn tại như vậy, tôi sẽ như mong muốn của cô.”
Để cô sống không bằng c.h.ế.t mãi mãi nhớ đến kết quả khi chọc tôi! Dứt lời anh xoay người rời đi.”
Ấy, anh cả! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Thù Thần cũng nóng nảy, quay đầu cả giận nhìn Giang Miểu: “Họ Giang kia, cô lại làm gì rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-220.html.]
“Cô mẹ nó nếu cô làm gì thì nhanh chóng nói cho tôi, đến bây giờ tôi chưa thấy qua anh cả tôi như vậy, nếu như đợi anh ấy tự mình xuất thủ thì mẹ nó cô xong đời rồi, đừng lôi kéo bộn tôi chịu tội thay, cô đồ ngu ngốc này!”
Đáy mắt Giang Miễu lộ ra vẻ điên cuồng: “Ha ha, tôi có thể làm gì, một tiểu thư Giang gia anh ta không để vào mắt như tôi thì có thể làm gì được?”
Chỉ là khiến anh hối hận không kịp, chuyện đau đớn muốn c.h.ế.t mà thôi! Hahahaha....
Nghĩ đến đây, cô ta cũng mặc kệ Diệp Thù Thần, hào hứng cầm điện thoại mở diễn đàn, muốn xem thử Đường Noãn có tin tức mới nào.
Nhưng còn chưa nhìn được tin tức của Đường Noãn, từ xa tiếng còi xe cảnh sát lanh lảnh đã đến gần dừng ở trước cửa nhà cũ Đường gia.
Không lâu sau, Giang Miểu hoảng hốt thất thố bị kéo đi: “Mấy người làm gì? Diệp Thù Thần! Cứu em, em chưa làm gì cả, em bị oan!”
Tôn Uyển Thu đứng trong phòng khách cả giận: “Thù Thần, cô ta, rốt cuộc tang môn tinh này đã làm gì? Đúng là xấu hổ muốn chết!”
Diệp Chính Hồng đứng ở cửa cầu thang, vẻ mặt cũng sốt ruột: “Thù Thần, nói với nhà họ Giang, ly hôn đi!”
Giang Miểu vẫn còn ở đó kêu to: “Tôi không đi, không ly hôn! Diệp Thù Thần, ly hôn anh không có gì cả! Gọi ba mời luật sư cho tôi!”
Diệp Thù Thần cũng hỏng mất: “Mẹ nó rốt cuộc cô đã làm gì? Chọc anh cả tiiu, cô muốn hại c.h.ế.t bọn tôi à!”
Nghe được câu này, Diệp Chính Hồng và Tôn Uyển Thu thay đổi sắc mặt: “Cô ta lại trêu vào thằng cả?”
Dứt lời họ vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Giang..... Trong lúc hai nhà Diệp Giang loạn thành một đoàn, Diệp Thù Yến đã chạy tới bệnh viện. Bệnh viện quả thật kiểm tra ra vấn đề, trong đống đồ bổ kia, đa số là không sao cả, nhưng có một phần nhỏ chứa thành phần chất gây ảo giác.
“Hẳn là trực tiếp ngâm trong chất gây ảo giác, cũng may thời gian đồ vật để ở ngoài lâu, rửa sạch rồi còn hầm nấu cũng hao đi đa số, liều lượng vầy ăn vào không nguy hiểm đến tính mạng.”
Bác sĩ nhíu máy: “Người nào độc ác như vậy, nếu không phải vận khí tốt, quá liều lường liền có thể thành người ngốc luôn.”
Diệp Thù Yến lại nghĩ đến mình mà chậm một bước Đường Noãn liền có thể sẽ té xuống từ sân thượng, nghĩ mà lòng đầy sợ hãi, hận ý với Giang Miểu gần như muốn đốt cháy anh. Nhất định anh phải khiến cô ta sống không bằng chết! Anh lại đến phòng bệnh, lần này Đường Noãn đã ngủ, hình như cô ngủ không quá an ổn, nhưng lúc anh tới gần, cô vẫn sẽ tự giác chui vào trong n.g.ự.c anh, Diệp Thù Yến ôm chặt cô, mỗi khi nhớ tới suýt chút nữa mình lại mất đi cô thì anh lại cực kỳ sợ hãi.
Vào lúc chiều tối, anh hỏi tình huống điều tra. Cảnh sát nói hẳn là Giang Miểu đã sớm diễn luyện cảnh tượng này rất nhiều lần, cô ta trả lời trôi chảy, nhất thời muốn tra ra chứng cứ cô ta làm cũng không dễ lắm.”
Bên tôi có một ít manh mối.”
Đáng tiếc Giang Miễu luyện tập nhiều đi nữa, cũng không ngờ rằng: Diệp Thù Yến có thuật đọc tâm.
“Đoạn thời gian đó trong tay bà Tạ có nhiều tổ yến với cao da lừa, bà ấy tặng nó cho vài bà cụ khác, đó cũng lúc cô ta nghe được bà Tạ tặng quà sinh nhật cho vợ tôi, liền mặt dày mặt dạn với bà Chu muốn bà Tạ tặng cho bà Chu tổ yến và cao da lừa.”
“Sau đó cô ta ngâm với chất gây ảo giác, rồi đóng gói lại như cũ, trong lúc sinh nhật vợ tôi, bỏ nó vào trong lễ vật bà Tạ đưa cho vợ tôi...”
“Còn chất gây ảo giác, là lấy từ chỗ anh hai cô ta...”
Tìm ra manh mối từ miệng Giang Miểu tương đối khó khăn, nhưng Diệp Thù Yến đã cung cấp manh mối phạm tội hoàn chỉnh, thậm chí chi tiết không tra ra được cũng có hết, xác minh lại thì đơn giản hơn nhiều.
Ba Giang bà Giang và Giang Trạm tự mình chạy tới bồi tội, chỉ xin Diệp Thù Yến giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng giận cá c.h.é.m thớt nhà họ Giang. Ba Giang nói: “Chúng tôi coi như không có thứ súc sinh kia, chúng tôi cũng không mời luật sư cho nó, tôi đảm bảo để nó trả giá...”
Bà Giang cũng nói: “Đúng vậy, Thù Thần, chuyện lúc trước là bọn mẹ sai, sau này bọn mẹ tuyệt đối sẽ không quản con bé nữa, chuyện con bé làm bọn mẹ thật sự không biết.”