Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-23 11:32:35
Lượt xem: 3
Ngược lại Đường Cẩm Tân nhìn thấy, "Bỏ đi, con cháu tự có phúc khí, Đường Tỉnh cũng không phải đứa nhỏ ngu ngốc, nhất định là có suy tình riêng, uống đủ!” Diệp Thù Yến cúi đầu gửi tin nhắn cho Tạ Phi Triết: [Nhà họ Đường không coi trọng anh, và tôi cũng nghĩ rằng anh sẽ lại bị Tiêu Nhã dụ dỗ, vì vậy đừng đóng kịch nữa, đồ ngốc.]
Tạ Phi Triết đang tranh cãi với Đường Tinh, rõ ràng mục đích của anh ta ngay từ đầu là để tra tấn Đường Tinh và trả đũa Diệp Thù Yến, tại sao anh ta lại trở thành hợp tác với Đường Tinh và khiến Diệp Thù Yến cười nhạo anh ta?
Nhìn thấy tin nhắn từ Diệp Thù Yến, anh ta lập tức tức giận, [Ai ngu ngốc? Cậu mới ngốc đấy? !]
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Tinh: "Cha mẹ cô biết chuyện của hai chúng ta...”
Anh ta còn chưa nói xong, Đường Tinh đã nói: "Có chuyện gì khó đâu? Tôi nói anh là bạn trai của tôi, không phải chồng của tôi, hai ngày nữa liền nói chúng ta chia tay?”
Nói đến đây, cô ta lại bổ sung: “Nếu anh không thích nói là bị tôi đá, nói tôi bị đá cũng không sao.”
Cô ta nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Anh giống dân chơi, đổi bạn gái thường xuyên cũng là chuyện bình thường.”
Tạ Phi Triết: . . .
Làm thế nào mà cô ta có thể xúc phạm anh ta bằng cả hai câu nói đó?
Tạ Phi Triết nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không phải playboy.”
Đường Tinh không hiểu nói: "Chuyện này liên quan gì đến tôi? Dù sao bạn gái diễn xong rồi, nhớ thực hiện lời hứa, tạm biệt.”
Tạ Phi Triết còn muốn cùng cô ta tiếp tục tranh luận, điện thoại đột nhiên vang lên, bên trong truyền đến âm thanh của một người bạn, "Tạ nhị thiếu gia, anh sao lại cùng Đường Tinh ở bên nhau rồi?”
Tạ Phi Triết: . . .
Cái gia đình này sao đang buôn chuyện nhanh như vậy?”
Tôi cảm thấy Đường Tinh thật ra sống cùng Đường Noãn ở Đường gia, Đường gia cũng muốn nhận cô ta trở về sao? Vậy anh cùng Diệp thiếu gia chính là anh em rể rồi à?”
Có ma quỷ mới muốn làm anh rể với tên chó đó! ! Tạ Phi Triết nghĩ xong tức giận mới phản ứng một chút, í? Làm anh rể của Diệp Thù Yến? Hình như cũng không tồi...
Sau khi cúp điện thoại, anh ta cúi đầu tanh tách gửi cho Diệp Thù Yến một tin nhắn, sau đó đuổi theo hướng của Đường Tinh... Diệp Thù Yến, người đang xem màn thể hiện của Văn Tình Xuyên, nhìn xuống tin nhắn từ Tạ Phi Triết: [Anh rể tương lai, hãy tin tôi, nhà họ Đường nhất định sẽ thích tôi, là kiểu thích tôi hơn cậu đó.]
Diệp Thù Yến: . . .
Một năm nữa lại bắt đầu, cuộc sống Diệp Thù Yến trừ công việc và Đường Noãn ra, cũng có thêm nhiều nội dung kỳ quái:
Anh tận lực gia tăng công việc cho Văn Tinh Xuyên, đề phòng anh ấy về già dâng hiến tình cảm với nhà ba mẹ vợ. Trả lời tin nhắn cầu viện Tạ Phi Triết luôn gửi tới, giúp anh ta theo đuổi Đường Tinh. ---- Cũng không biết trước đó Tạ Phi Triết đối với Đường Tinh thế nào, dù sao Đường Tinh cũng không cảm nắng anh ta, con đường anh ta làm anh em rể với Diệp Thù Yến còn gian nan và xa xôi lắm. Anh ta hết lần này đến lần khác thỉnh giáo Diệp Thù Yến kinh nghiệm về phương pháp theo đuổi.
Đường Noãn đi ra khỏi phòng tắm, thấy Diệp Thù Yến mặt vô cảm nhìn chằm chằm điện thoại thì không khỏi buồn cười: “Rốt cuộc cậu ta nghĩ thế nào vậy? Không sợ anh ra chủ ý xấu cho cậu ta à?”
Diệp Thù Yến vén chăn lên ôm lấy cô, thở dài bảo: “Cậu ta sẽ cười nhạo anh không được.”
Đường Noãn: . . . Hóa ra từng ra rồi?
Diệp Thù Yến tựa đầu lên cổ cô, nhức đầu bảo: “Hy vọng bọn họ không thành.”
Vậy mình chính là con rể duy nhất của lão Đường gia. Nhưng hiển nhiên nguyện vọng của anh không thành thật, không bao lâu sau, Văn Tinh Xuyên đã hào hứng chạy tới xin nghỉ. Trên thực tế, cấp bậc anh ấy không vượt quá năm ngày thì căn bản không cần xin nghỉ, nhưng anh ấy vẫn đích thân chạy qua, trên khuôn mặt luôn thanh lãnh gần như vui vẻ ra mặt: “Nguyệt Nguyệt mang thai, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Diệp Thù Yến: . . .
Này không phải khoe là gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-217.html.]
[Quả nhiên không sợ trễ cơm ngon, cuối cùng vẫn là mình đến nhất, hahaha]
Diệp Thù Yến không để ý anh ấy, mặt vô cảm đi họp.
Tóm lại, chuyện mang thai vừa xác nhận, Văn Tinh Xuyên và Đường Nguyệt liền trở lại phong cách nhanh như chớp: Cầu hôn, đính hôn, kết hôn, trong ba tháng, nhân lúc bụng Đường Nguyệt chưa lớn đã làm xong toàn bộ.
Trong hôn lễ, Văn Tinh Xuyên ỷ có Đường Nguyệt rốt cuộc cũng nghe được một tiếng “Anh rể” của Diệp Thù Yến, anh ấy lập tức cười lộ ra tám cái răng lớn. Đường Noãn không cần hỏi Diệp Thù Yến cũng biết nói chung anh ấy lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo gì, dáng vẻ phấn khởi kia, Đường Noãn nghi ngờ ít nhất một phần ba là vì anh ấy được làm anh rể của ông chủ.
Lúc kết thúc hôn lễ trở về nhà, cả đường Diệp Thù Yến đều trầm tư.
Lúc đầu Đường Noãn còn tưởng anh đang suy nghĩ xem xử lý chuyện công tu trong thời gian Văn Tinh Xuyên và Đường Nguyệt đi hưởng tuần trăng mật thế nào, kết quả lại nghe anh nói: “Em nói anh có nên điều Văn Tinh Xuyên đến chi nhánh châu Âu không? Anh ta có thể dẫn Đường Nguyệt đi cùng.”
Đường Noãn cười muốn chết, thế mà anh lại muốn đóng gói tiễn anh ấy chung với Đường Nguyệt.
“Đường nháo, chị cả em học pháp luật trong nước, ra nước ngoài làm cách nào phát triển sự nghiệp được.”
Diệp Thù Yến thở một hơi thật dài, cực kỳ đáng thương tựa vào trên người Đường Noãn: “Văn Tinh Xuyên tìm được núi dựa rồi.”
Đường Noãn vươn tay sờ đầu anh: “Anh cũng có mà, chỗ chị ả em giúp anh, sau đó anh sẽ dùng tăng ca uy h.i.ế.p anh ấy!”
Diệp Thù Yến lập tức ngồi thẳng người, ôm lấy cô cười nói: “Vợ tốt nhất.”
Đường Noãn cũng cười, ai có thể nghĩ tới, đường đường là chủ tịch kiêm tổng tài Diệp thị sẽ vì một chuyện “Anh rể cả” mà phát sầu chứ?
Sau khi về đến nhà, hai người đi thay đồ trước, lại bận rộn trong thư phòng một lúc, rồi dì Hà gọi bọn anh ăn cơm tối.”
Tổ yến?”
Dì hà cười bảo: “Không phải cô hơi ho à? Đúng lúc món này làm nhuận phổi.”
Đường Noãn uống một bát, rồi cùng Diệp Thù Yến lên giường nghỉ ngơi sớm, hôn lễ Đường Nguyệt hôm nay, họ cũng mệt lả.
Không biết mệt quá hay như nào, đến buổi tối Đường Noãn ngủ không an ổn lắm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà tỉnh lại. Diệp Thù Yến nghe thấy động tĩnh cô, anh mơ mơ màng màng mở mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Noãn cố gắng chui ra từ trong n.g.ự.c anh: “Em mơ thấy mình nhảy lầu.”
Trong giọng cô vẫn còn sợ hãi. Diệp Thù Yến lập tức mở mắt.
Liền nghe Đường Noãn nói tiếp: “Em mơ thấy chuyện trong sách.”
Cô ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến: “Anh Thù Yến, em vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, trong sách miêu tả hai chuyện liên quan tới chúng ta, dù nguyên nhân khác nhau, nhưng chung quy chuyện phát sinh đều giống nhau, ví dụ như chúng ta vẫn kết hôn, ví như anh rời khỏi Diệp thị... Thế thì có phải chứng minh em vẫn sẽ nhảy lầu không?”
Diệp Thù Yên ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng nói nhảm, đang tốt nhảy lầu cái gì?”
Đường Noãn vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn: “Kỳ thực em vẫn luôn rất kì lạ, coi như em thực sự cực đoan giống như quyển sách kia, xa cách lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng em tuyệt đối sẽ không dễ nhảy lầu tự sát như vậy.”
Tối nay không biết làm sao, tất cả vấn đề cô đã không thèm suy nghĩ rất lâu đều hiện ra “Mục đích quyển sách đó xuất hiện trong đầu em là gì? Nếu đây chỉ là ảo giác của em, vậy tại sao anh lại có thuật đọc tâm?”
“Thế nên, có phải xuất phát từ nguyên nhân nào đó, em vẫn sẽ nhảy lầu đúng không?”
“Đừng nói nhảm.”
Diệp Thù Yến trấn an cô: “Mặc kệ lý do quyển sách đó xuất hiện là gì, thì không phải bây giờ cốt chuyện đã thay đổi hoàn toàn rồi sao? Em làm gì có lý do nhảy lầu?”
Quả thật Đường Noãn nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra nguyên nhân cô nhảy lầu, có lẽ quá mệt mỏi, đến hơn nửa đêm cô lại ngủ mất.