Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-11-22 18:06:42
Lượt xem: 18

Thẩm Kim Hoa vừa bưng thịt đông lạnh từ trong nhà kho ra, vỗ đùi cười nói: “Ha ha ha, nhìn ba các con xem, có giống Trư Bát Giới nóng lòng về Cao Lão Trang không.”

Nghe bà ấy nói xong, mọi người không thể nhịn được bật cười ha hả.

Tuy Đường Kim Hâm cao to cường tráng, nhưng quả thực có chút béo, đặc biệt là cái bụng bia tròn trịa kia, lúc chạy bước nhỏ thì thật sự trông rất giống nhị sư huynh.

Thẩm Kim Hoa cười vỗ vỗ cái bụng bự của ông ấy mấy cái, Đường Kim Hâm cười hì hì, cảm giác càng giống hơn.

Sau khi mọi người cười xong, Đường Nguyệt nói: “Mau lên, quét dọn xong còn phải dán câu đối, gói sủi cảo nữa.”

Bởi vì hôm qua đột nhiên quyết định không về quê, đồ Tết cũng đã sắm sửa xong từ hôm qua rồi nên hôm nay những công việc chuẩn bị cần phải làm rất nhiều.

Đường Nguyệt nói xong, cuối cùng mấy người cũng nghiêm chỉnh quét dọn xong sân mở đường, thậm chí Đường Noãn còn đổ mồ hôi ngay giữa trời mùa đông.

Sau khi quét xong, về lại sảnh chính, Thẩm Kim Hoa đã sắp xếp các câu đối xong, tất cả chúng đều do Đường Phi viết.

Nhắc đến cái này, ngày hôm qua khi Diệp Thù Yến đưa Đường Noãn tới, anh vừa hay thấy anh ấy đang viết câu đối, lúc đó anh rất ngạc nhiên.

Thẩm Kim Hoa cười nói: “Lúc còn nhỏ anh hai của Noãn Noãn rất nghịch ngợm, sau đó nghe nói thư pháp giúp tu thân dưỡng tính nên bọn bác mới cho nó đi học. Mấy cái khác thì nó không giỏi, nhưng lại rất kiên trì với cái này, đến hôm nay viết cũng khá đẹp.”

Đường Kim Hâm nói: “Mỗi năm nó chỉ có ích được mỗi cái này”. Ông ấy nói như vậy nhưng trong mắt tràn đầy tự hào, còn hỏi Diệp Thù Yến có muốn không, lúc ấy Đường Phi đã tự thấy rất ngại rồi, cảm thấy nhất định nhà họ Diệp sẽ không cần, nhưng Diệp Thù Yến vẫn mang một vài bộ về nhà. Đường Noãn chợt nghĩ, Diệp Thù Yến mang về, nhưng không biết anh có biết dán không.

Đường Nguyệt đang nấu tương hồ trên bếp lò rượu bên cạnh, bột mì cộng thêm nước, quấy chung, dần dần hỗn hợp trở nên đặc quánh, cuối cùng thành hỗn hợp sền sệt, Đường Noãn cảm thấy thú vị, chắc hẳn mấy việc này Diệp Thù Yến chưa từng nhìn thấy bao giờ. Vì vậy cô lập tức móc điện thoại ra call video cho Diệp Thù Yến. Thế là, mới sáng sớm những người giúp việc của nhà họ Diệp thấy đại thiếu gia luôn lạnh lùng của nhà họ không ở trong thư phòng mà tự mình chạy vào bếp nấu đi nấu lại nồi tương hồ, sau đó lại lấy ra vài câu đối cho quản gia dán lên. Bản thân anh cũng tới giúp đỡ, ừm, nói là giúp đỡ còn không bằng nói là quay video, nở một nụ cười hớn hở nói chuyện với người đối diện: “Ừm, hiệu quả không tệ.”

“Ha ha, đúng không, nhà của em cũng dán rồi.”

Trong điện thoại di động truyền đến một giọng nữ lanh lảnh tràn đầy năng lượng, phảng phất như thêm cho toàn bộ biệt thự tràn ngập yên tĩnh một chút náo nhiệt: “Trước tiên khoan nói đã, em phải đi vào nhà bếp giúp một tay rồi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, ba em và mẹ em đang nướng thịt, Đường Phi và Đường Bôn và em đang gói sủi cảo, em phải đi nhặt lá hẹ đã...”

Lúc định cúp máy, kết quả cô lại cười phá lên: “Đường Phi và Đường Bôn lại đánh nhau rồi, cảm giác hai người họ sắp bị cho một trần.”

Sau đó, mơ hồ nghe thấy một giọng nữ trung niên tràn đầy khí thế: “Đại Phi, Tiểu Bôn, hai đứa các con, nhanh tay lên. Cẩn thận mẹ đánh hai đứa đấy.”

Ngay sau đó là tiếng cười ha hả của cô gái trẻ, chỉ nghe những động tĩnh ấy thôi đã cảm thấy vô cùng náo nhiệt, dường như không cùng một thế giới với bên này.

Có điều đại thiếu gia của bọn họ tựa hồ cảm thấy mình có thể nhích lại gần với bên đó, sau khi cúp điện thoại, một người như anh vốn không bao giờ để ý đến những chuyện này lại chạy vào bếp loanh quanh hỏi bữa tối đêm giao thừa chuẩn bị làm cái gì. Thuận tiện cho thêm thịt lợn và hẹ vào nhân sủi cảo, còn có thịt bò hầm hôm qua mang về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-207.html.]

Thấy món ăn nào mới lạ thì tiền hỏi công thức, dáng vẻ sẵn sàng học hỏi. Tôn Uyên Thu ở ngoài phòng bếp nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám nói gì.

Bà ta ghét nhất là khoảng thời gian qua năm mới, Diệp Thù Yến vừa trở về đây thì bà ta dường như không dám ho he gì, làm cái gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc chưa tới năm mới thì anh chỉ quay về một lúc, tiếp đãi bạn bè và đối tác làm ăn, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gia đình, còn giờ thì trông anh không khác gì chủ nhân của cái nhà này. Nhưng bà ta quên mất rằng Diệp Thù Yến quả thực là chủ nhân của gia đình này.

“Bà nội không thích ăn thịt heo nhồi hẹ.”

Tôn Uyển Thu không nhịn được mở miệng.

Diệp Thù Yến nhẹ nhàng nói: “Tôi thích, Noãn Noãn cũng thích, làm sao?”

Tôn Uyển Thu bị nghẹn họng, Diệp Thù Yến không quan tâm bà ta, sau khi lấy được công thức của hai món ăn mới thì lên lầu gửi cho Đường Noãn.

Sau đó bắt đầu xem nhà ở, nếu bình thường ở tiểu khu Vân Đỉnh thì sẽ thuận tiện hơn, nhưng nếu kết hôn, vẫn cần phải chuẩn bị một căn biệt thự có sân rộng chút, sau này nếu có con thì có chỗ để cho bọn nhỏ chơi đùa.

Đường Noãn không biết rằng Diệp Thù Yến đã nghĩ tới chuyện con của bọn họ sẽ chơi cái gì, giờ cô vẫn đang đi sau m.ô.n.g của Đường Kim Hâm nhặt lá hẹ, miệng cũng bận rộn không hề được nghỉ.

Đường Kim Hâm đang nấu đồ chiên, mỗi lần chiên món gì đó thì đều nhét vào miệng Đường Noãn một miếng, thịt viên, thịt heo chiên giòn, sườn nướng, còn có chân gà... Tóm lại, những đồ nướng mới ra lò đều rất ngon. Đường Bôn đi vào thấy vậy thì ôm Đường Kim Hâm lớn tiếng nói: “Á, ba, con cũng muốn. Aaaa …”

Đường Kim Hâm cười đút cho cậu ấy một miếng, Đường Bôn lập tức hài lòng, bèn gắp ra một cái bát khác đưa cho Đường Nguyệt và Đường Phi.

Đợi đến trưa cũng chưa nấu xong, bởi vì mỗi người đều ăn đến bụng căng tròn. Thẩm Kim Hoa cười nói: “Vừa vặn, lát nữa gói sủi cảo, buổi tối đón đêm giao thừa là xong rồi.”

Lúc đám người Đường Noãn gói sủi cảo thì nhà họ Diệp cũng trở nên náo nhiệt, vừa ăn xong bữa trưa thì lần lượt có người đến chúc Tết.

Cuối cùng Tôn Uyển Thu cũng cảm thấy có chút nở mày nở mặt. Những người như bọn họ tất nhiên không cần phải làm việc nội trợ hay gì cả, trách nhiệm chủ yếu chính là tiếp đãi khách. Thông thường sau bữa cơm trưa giao thừa, bạn bè có quan hệ tốt sẽ bắt đầu đi thăm hỏi qua lại lẫn nhau.

Những năm trước không có người đến tìm bà ta, con trai bà ta cũng đi ra ngoài chơi cùng đám hồ bằng cẩu hữu*, về cơ bản toàn là người đến tìm Diệp Thù Yến, còn bà ta thì giống như người giúp việc lúc nào cũng phải hầu hạ bọn họ.

*狐朋狗友: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa. Nhưng năm nay thì khác rồi, tuy rằng trong tiệc mừng trước đó bà ta rất mất mặt, nhưng ai bảo con trai bà ta không chịu thua kém, hiện tại bản thân anh ấy có năng lực, cộng thêm sự giúp sức của nhà họ Giang, không ít người đã nhìn ra tiềm năng của anh ấy.

Không, sắp có hai vị phu nhân đến cửa, còn mang theo những đứa con trai trẻ tuổi đầy triển vọng của bọn họ đến chơi với con trai của bà ta. Đợi khi anh em Tạ Phi Minh đến tìm Diệp Thù Yến, Tôn Uyển Thu rất nồng nhiệt mời bọn họ vào phòng giải trí bên kia chơi, nói là người trẻ tuổi ở bên đó sẽ náo nhiệt hơn. Trong lòng bà ta, đây đều là đối tác làm ăn của Diệp thị, bây giờ con trai bà ta đang tranh giành vị trí người thừa kế của Diệp thị, những người này cũng nên tiếp xúc liên hệ với con trai bà ta, không phải sao?

Nhìn thấy Diệp Thù Yến trong phòng làm việc, Tạ Phi Triết không khỏi phàn nàn: “Mẹ kế của cậu bị sao vậy? Lúc trước thì hận không thể để cho người khác không phát hiện ra bà ta, nhưng bây giờ lại đi tìm kiếm cảm giác hiện diện ở khắp mọi nơi, như thể Diệp Thù Thần sẽ trở thành chủ nhân của ngôi nhà này vậy.”

Loading...