Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-11-22 18:06:40
Lượt xem: 16
Diệp Thù Yến vùi đầu vào cổ cô: “Vậy trước mắt bây giờ anh muốn sạc pin đầy đủ.”
Khi anh nói câu đó, môi áp lên da cô, cảm giác ngứa ran tê dại đột nhiên tan ra, tay anh bắt đầu không có quy tắc, Đường Noãn đương nhiên biết anh có ý gì.
Lại nói, ngoại trừ ngày đó mới khai trai ra thì anh không có tiết chế gì hết, mấy ngày gần đây bận rộn, anh cũng rất đau lòng cô, cũng không có làm gì quá phận.
Lúc này Đường Noãn thực sự có chút áy náy nên càng im lặng ngầm chiều theo yêu cầu của anh, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh.
Diệp Thù Yến nhanh chóng bắt lấy môi cô, bàn tay thành thục luồn vào trong quần áo của cô, còn được đằng chân lấn đằng đầu nói: “Có thể thay ga trải giường không?”
Đường Noãn giơ chân đá anh, cười mắng: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tuy nhiên, khi Diệp Thù Yến muốn thì đều có thể đạt được mục tiêu của mình, dù ga trải giường không thay đổi, nhưng địa điểm thay đổi.
Khi Đường Noãn bị đè lên chiếc ghế sofa bọc da màu nâu sẫm của rạp chiếu phim gia đình, không còn chỗ nào để bấu víu, chỉ có thể túm lấy người đàn ông đang ăn h.i.ế.p mình, trong đầu cô thoáng qua một tia hối hận, dẫu gì ga trải giường cũng tốt hơn cái này một chút …
May mắn là Diệp Thù Yến vẫn nhớ hậu quả của lần mất kiểm soát đó, không dám làm Đường Noãn khóc thảm, khi cô lại lần nữa hét lên không muốn thì anh ôm cô đến phòng khách …
Sau đó, Đường Noãn dựa vào bồn tắm giống như một chiếc thuyền lắc lư, nhìn xung quanh chỗ nào cũng có vũng nước, không nhịn được hung hăng cắn vành tai người đàn ông trên bả vai mình, sau đó đổi lấy một trận va chạm kịch liệt. Cuối cùng, lúc Đường Noãn chỉ còn hơi tàn được Diệp Thù Yến ôm trở về phòng ngủ, cô nhìn anh chằm chằm lên án. Trước đó, cô luôn cho rằng Diệp Thù Yến là người nghiêm chỉnh đàng hoàng, không ngờ vậy mà lại...
Diệp Thù Yến đắp chăn cho cô và mình, khẽ cười nói: “Thế nào?”
Đồ muộn tao. **闷骚: từ dùng để diễn tả một người nhìn bên ngoài thì lạnh lùng nhưng trong nội tâm lại rất nhiệt tình, tình cảm.
Diệp Thù Yến mãn ý ôm cô vào lòng, cười nói: “Thật ra anh không sao cả, chỉ là kiến thức trong bộ phim ngắn nhiều như vậy, anh luôn muốn em trải nghiệm hết.”
Thấy Đường Noãn trừng mắt nhìn mình, anh hôn lên môi cô một cái, nhìn cô cười nói: “Anh đã nói sẽ cho em điều tốt nhất mà.”
Đường Noãn: …
Cô tát nhẹ vào mặt anh một cái, cứu với, cái tên vô lại này từ đâu chui ra vậy? Đường Noãn không đi được, bởi vì ngày hôm sau đột nhiên đổ một trận tuyết lớn. Buổi sáng trên đường cao tốc xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, vé xe lửa hôm nay cũng không mua được, cuối cùng vì an toàn, Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa quyết định không đi nữa, ở lại Yên Thành đón năm mới.
Đám người Đường Bôn rất vui vẻ, dù sao thì bọn họ trưởng thành và học tập ở đây từ nhỏ, đối với quê nhà cũng không thân thuộc lắm, từ trước đến nay cũng đều sinh sống ở Yên Thành, sở dĩ lần này muốn trở về là bởi vì bọn họ nhận lại Đường Noãn, muốn đưa cô về thờ cúng tổ tiên. Đường Kim Hâm nói: “Không về cũng không sao, chúng ta ở nhà thông báo với tổ tiên một tiếng là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-206.html.]
Đường Noãn cười, qua loa lấy lệ như vậy sao?
Sau đó, phản ứng tiếp theo là, nếu nói như vậy, không phải ngày hôm qua cô đã thiệt thòi lớn hay sao? Diệp Thù Yến đưa cô về thì lại rất vui mừng, lúc này anh cúi đầu giở cái giọng điệu ủy khuất thì thầm vào tai cô: “Sao có thể gọi là thiệt thòi chứ? Không phải là chúng ta vẫn không thể cùng nhau đón năm mới hay sao?”
Trong lòng Đường Noãn thầm nói có quỷ mới tin anh, có bản lĩnh thì thu cái biểu tình sướng rơn đó của anh lại đi.
Diệp Thù Yến cười càng rạng rỡ hơn.
Bởi vì không về quê nên phải tranh thủ thời gian mua sắm đồ Tết cho gia đình, Diệp Thù Yến còn cùng Đường Kim Hâm và Đường Phi đi tới siêu thị mua hết đồ Tết rồi mới trở về. Ngày hôm sau là đêm giao thừa, sáng sớm Đường Noãn đang ngủ say, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Kim Hoa bên ngoài, mở mắt ra nhìn về phía tủ đứng đối diện mới phát hiện mình đang ở bên Tứ hợp viện.
Lật người trong chăn, mấy ngày nay đều thức dậy trong vòng tay ấm áp của Diệp Thù Yến, lúc này tự dưng cô có chút không quen.
Có điều cô còn chưa kịp sầu não thì lại nghe thấy Thẩm Kim Hoa ở bên ngoài hét lớn: “Các con. Đến giờ dậy rồi. Hôm nay là giao thừa, có rất nhiều việc phải làm.”
“Mặc quần áo dày vào, đêm qua tuyết lại rơi.”
Hơn nữa còn cố ý dặn dò Đường Noãn: “Noãn Noãn, mặc quần áo rộng rãi tí, buổi sáng còn phải làm việc.”
Đường Noãn nhịn không được muốn cười, nghe Thẩm Kim Hoa lớn giọng ồn ào khiến cô nhớ tới chuyện cười buổi sáng, gọi điện thoại toàn là la hét, đứng ở trong sân chỉ đạo mọi người xếp hàng, cũng khá là thú vị.
Đường Noãn đứng dậy mở tủ quần áo bên cạnh, một hai tháng gần đây cô thỉnh thoảng cũng sẽ về ở nên có mua thêm kha khá quần áo.
Chọn một bộ đồ thể thao mặc vào, vén rèm cửa sổ, xuyên qua cửa sổ được chạm khắc có thể nhìn thấy bên ngoài phủ lớp màu bạc, trên bầu trời rải rác vài bông tuyết, phong cảnh rất đẹp.
Đường Bôn ở bên ngoài đã kích động kêu lên, Thẩm Kim Hoa la cậu ấy: “Thằng nhóc kia, mặc quần áo vào cho mẹ. Bị cảm thì đừng có mà khóc.”
Lòng Đường Noãn nghĩ, quả thực Đường Bôn rất thích khóc. Cô mặc một chiếc áo phao ngắn thoải mái đi ra ngoài, Đường Phi và Đường Nguyệt cũng lần lượt từ trong phòng đi ra. Đường Phi vẫn còn đang ngáp. Đường Kim Hâm vác một cái chổi và một cái xẻng từ nhà kho đi ra: “Đến đây, đến đây, đầu tiên là quét tuyết, quét tuyết xong thì dán câu đối.”
Thực ra nhà họ Đường có người giúp việc, là một đôi vợ chồng trung niên, người nam thì trông coi sân, người nữ thì giúp các công việc trong nhà, nhưng có đôi khi người trong nhà họ Đường sẽ tự mình làm. Ví dụ như hôm nay quét dọn là một phong tục vào đêm giao thừa, tất cả mọi người trong gia đình đều phải tham gia. Đường Kim Hâm đưa cho Đường Phi, Đường Bôn và Đường Noãn mỗi người một đôi găng tay và một chiếc bịt tai, sau đó bảo bọn họ đi quét tuyết, mỗi người đánh dấu một khu vực. Đường Nguyệt vì bị gãy xương vẫn còn đang dán thạch cao nên lần này chỉ phụ trách giám sát.
Đường Noãn cảm thấy rất mới mẻ, mỗi khi đón năm mới, với những lễ nghi căn bản thì nhà họ Đường kia đều có hết, nhưng đều do người giúp việc làm, thường thì Đường Noãn tỉnh dậy, ngoại trừ việc trang trí trong nhà ra thì đồ ăn đã được dọn lên rất phong phú, toàn bộ không có cảm nhận được chút gì gọi là không khí của năm mới. Sự khác biệt duy nhất là bọn họ có cơ hội lấy danh nghĩa chúc Tết mà đi lấy lòng người khác. Nhưng ở đây, bắt đầu từ ngày hôm qua đã cảm thấy không giống rồi, bây giờ càng vậy, mỗi người rất rất vui vẻ. Có điều việc quét tuyết này, một khi có nhiều người thì sẽ rất dễ biến chất.
Quả nhiên, sau khi quét được vài cái, Đường Bôn trực tiếp dùng xẻng hất tuyết về phía Đường Phi, Đường Phi đáp lễ lại, lập tức tuyết rơi đầy trời. Đường Noãn giây trước còn đang xem náo nhiệt, giây tiếp theo cũng bị tác động đến, có lẽ là bị bầu không khí ảnh hưởng, cô cũng không chịu thua kém ngồi xổm xuống nặn quả bóng tuyết. Không biết từ lúc nào mà Đường Nguyệt đã lấy ra cái kẹp nặn bóng tuyết, dồn một cục tuyết dày lại vừa kẹp vừa nặn, một quả cầu tuyết rơi ra. Đường Noãn trực tiếp ném là được. Ngược lại Đường Kim Hâm vừa nhìn thấy họ chiến đấu thì rất có kinh nghiệm vác chổi nhanh chóng chạy về phía hiên nhà phía Tây.