Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 199

Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:50:46
Lượt xem: 2

Diệp Thù Yến bật cười, cô gái của anh sao tại đáng yêu thế này? Anh trực tiếp duỗi tay ôm cô vào trong lòng, nắm lấy bàn tay trái của cô, nơi đã có sẵn chiếc nhẫn xinh xắn trên ngón tay giữa. Thiết kế dây leo bao quanh tràng hạt không phô trương cũng không hề đơn giản, chính là phong cách xinh đẹp độc đáo mà Đường Noãn yêu thích.

Đường Noãn không khỏi nhếch môi cười, Diệp Thù Yến cũng cười thuận theo.

Đường Noãn nhìn lại nhẫn rồi nhìn lại quần áo trên người mình nói: "Vẫn giống như đang mơ, có phải chúng ta đang ngồi trên chiếc xe bí ngô nào đó không?”

Diệp Thù Yến xoa xoa đầu cô rồi không nói gì nữa, chờ đến khi “ xe bí ngô” dừng hẳn ở lối vào khách sạn, Diệp Thù Yến nắm lấy cổ tay cô rồi bước lên tầng.

Đường Noãn nhận thấy được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng nên có chút ngượng ngùng.

Diệp Thù Yến trực tiếp bế cô đi lên tầng, hai người ngay cả quần áo cũng không kịp thay, nhìn vào trông có chút kỳ lạ.

Diệp Thù Yến cười nói: "Họ thấy em xinh đẹp nên mới thế.”

Đường Noãn không tin, một phần là do đẹp , nhưng chắc chắn quần áo là thứ bị để ý nhiều hơn, nhưng dù sao Diệp Thù Yến cũng cùng một bộ dạng như cô, có anh bên cạnh, cô sao cũng được.

Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười. Diệp Thù Yến dẫn cô đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất, sau khi mở cửa, Đường Noãn một câu cũng chưa kịp nói, cả người đã bị xoay lại , đôi môi không kịp phòng bị đã bị chặn lại. Lần này, Diệp Thù Yến không hề kiềm chế, điên cuồng tấn công như vũ bão, cánh tay ôm eo Đường Noãn mạnh đến nỗi Đường Noãn tưởng chừng như eo mình sắp bị bẻ gãy. Mãi đến khi cô cảm thấy khó thở, đầu óc choáng váng mới được thả ra.

Diệp Thù Yến tựa trên trán cô, thở hổn hển: "Vẫn còn giống mơ sao?”

Đường Noãn tay nắm chặt áo của anh, hít vào một hơi: "Nếu giống thì anh có muốn nữa không?”

Nói xong không đợi Diệp Thù Yến trả lời, trực tiếp đáp “Giống.”

Diệp Thù Yến bật cười thành tiếng, lần nữa nắm chặt cằm cô giúp cô hoàn thành mong ước. Mãi một lúc sau, Đường Noãn cảm thấy cổ mỏi nhừ, mới không nỡ mà buông anh ra, chỉ có thể lầm bầm trong lòng, anh Thù Yến, cổ đau quá, muốn ôm lên hôn.

Diệp Thù Yến ngậm lấy đôi môi cô khẽ cười, cũng không buông cô ra, chỉ có bàn tay vòng qua eo hơi dùng lực ôm lấy cô, hai chân Đường Noãn tự giác vòng qua eo anh, lần này là cô cúi đầu hôn anh. Đường Noãn nhanh chóng nhận ra lợi ích của tư thế này, một là không hề mệt mỏi, hai là cô không hề cảm thấy ngột ngạt, có cảm giác như cô là người làm chủ gia đình vậy. Ngón tay cô luồn vào tóc anh, Diệp Thù Yến ngoan ngoãn ngừng tấn công, phối hợp với sự dịu dàng của cô. Mãi đến một lúc sau, Đường Noãn bắt đầu lo lắng Diệp Thù Yến mệt mỏi, nghĩ nghĩ, tiến đến sofa.

Diệp Thù Yến cũng thuận theo ý cô, vừa hôn môi, vừa ôm lấy cô đi đến bên mép sofa ngồi xuống. Đường Noãn ngồi trên đùi anh, để đầu anh tựa vào thành ghế sofa, khẽ cắn môi anh, cảm nhận được niềm vui thú khi được chinh phục. Diệp Thù Yến không nhịn được muốn cười, lại bị cô bá đạo giữ chặt không cho cử động, càng hôn càng nghiện, càng hôn lại càng không thỏa mãn, luôn cảm thấy muốn được làm gì đó hơn nữa, thế là đôi tay liền không nhịn được không có phép tắc mà sờ soạng khắp nơi. Tuy nhiên quần áo của Diệp Thù Yến thực sự rất dày, với hai hàng khóa kim loại không thể tìm thấy khuy áo khi chạm vào.

Đường Noãn mở không được, tức giận đến mức không nhịn được mà phát tiết trên môi của Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến bị cô không trật tự mà quấy rối khiến cho khí huyết dâng trào, đến khi cảm nhận được đối phương muốn cắn mình, mới vươn tay đẩy cô ra, cười nói: "Em là chó con sao?”

Đường Noãn tức giận nhìn chằm chằm bộ lễ phục của anh: "Bộ quần áo này từ đâu ra thế?”

Thành thật mà nói, quần áo rất vừa vặn, rất lộng lẫy, thoạt nhìn vừa đẹp lại còn cấm dục, hai hàng khóa kim loại bảo vệ cổ chặt chẽ, khiến người khác không tài nào mở được, bạn nói xem có tức giận không? Diệp Thù Yến thâm cười, thong thả ung dung mà đưa tay cởi nút áo trên cùng ra.

Không biết là do đã lâu không gặp hay là vì hôm nay có chút đặc biệt, Đường Noãn cảm thấy Diệp Thù Yến lúc này có chút mê người, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Thế nhưng đối phương sau khi cởi nút áo xong vẫn không động đậy, chỉ nhìn cô rồi cười nói: "Biết không đấy?”

Đường Noãn mở to mắt: "Để em cởi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-199.html.]

Diệp Thù Yến nắm tay cô để lên nút áo: "Cái này phải học.”

Đường Noãn không có đầu óc phản bác: "Anh biết không?”

Diệp Thù Yến nhìn váy của cô, vươn tay ra vuốt ve dây kéo đằng sau, thẳng thừng nói: "Anh cũng phải học.”

Đường Noãn, người vừa rồi rất ngông cuồng, sợ hãi mà nhảy ra khỏi người anh.

Diệp Thù Yến cười to, như nở hoa bên miệng. Anh đứng dậy gọi phục vụ phòng.

Đường Noãn nghi hoặc nhìn anh, Diệp Thù Yến cười: "Ăn chút gì trước đi, nếu không đến đêm sẽ đói.”

Đường Noãn trong tiềm thức nghĩ, nửa đêm? Tại sao lại là nửa đêm, quả nhiên là…

Cô nhìn về phía Diệp Thù Yến, chợt thấy Diệp Thù Yến không chút kiêng dè mà nhìn cô, ánh mắt thực sự không đứng đắn…Đường Noãn không nhịn được muốn che mặt, lúc này quả thực thuật đọc tâm của anh rất đáng ghét, trong phạm vi ba mét, chẳng phải cô chỉ được nghĩ đến chuyện đứng đắn thôi sao?

Diệp Thù Yến cười một tiếng, bước tới, tự nhiên bế cô lên, để Đường Noãn giống như con gấu túi treo trên người anh, mổ lên môi cô rồi cười: "Gì mà không đứng đắn chứ, em nghĩ đến thì đều là chuyện đứng đắn.”

Đường Noãn trực tiếp vùi đầu vào cổ anh, không dám đối mặt với người khác: "Thuật đọc tâm của anh thật đáng ghét quá đi.”

Diệp Thù Yến cười không nói gì, dường như anh đã quen với điều này rồi, cảm thấy còn khá tốt. Đến khi phục vụ phòng mang đồ ăn đến, Đường Noãn mới nhảy khỏi người Diệp Thù Yến.

Nhưng ngay khi phục vụ phòng rời đi, Đường Noãn lại nhìn Diệp Thù Yến, muốn ôm ôm. Diệp Thù Yến không khỏi mỉm cười, ngồi xuống bàn ăn, đưa tay về phía cô: "Lại đây.”

Đường Noãn cười, rúc vào trong lòng anh, nửa tháng xa cách, cô rất nhớ anh, dù cho anh đang ở trước mặt, vẫn cứ nhớ anh, không muốn tách rời dù chỉ một chút. Diệp Thù Yến ngừng lại, nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn dài.

Đường Noãn nép mình trong vòng tay của Diệp Thù Yến, không cần cô phải làm gì, Diệp Thù Yến cắt xong miếng bít tết, dùng nĩa em một miếng anh một miếng, ăn rất ngọt ngào. Ngoài việc ăn hơi chậm ra thì không còn nhược điểm nào khác. Một bữa cơm chầm chậm mất gần một giờ để ăn xong.

Nhưng mà sau khi ăn xong, Đường Noãn không cho phép Diệp Thù Yến hôn nữa, miệng nhầy nhụa không phù hợp cho lắm.

Vì vậy sau khi bữa cơm kết thúc, Diệp Thù Yến liền đưa cô đi xúc miệng. Sau đó, cả hai đứng trước bồn rửa tay, nhìn ảnh phản chiếu của đối phương trong gương, ánh mắt có chút khác lạ. Áo khoác của Diệp Thù Yến đã cởi ra từ lúc nào, chỉ mặc chiếc sơ mi đen bên trong, còn Đường Noãn vẫn mặc chiếc váy xòe công chúa xinh đẹp kia.

Tầm mắt của Diệp Thù Yến cứ thường xuyên rơi vào sau lưng cô, làm Đường Noãn có chút khẩn trương.

Diệp Thù Yến nghiêng đầu hôn lên tóc cô, giơ tay lần lượt tháo từng chiếc bông tai và dây chuyền trên người cô xuống, những ngón tay thon dài vuốt mái tóc dài của cô sang một bên vai, để lộ khóa kéo sau lưng váy.

Đường Noãn đứng yên không nhúc nhích, nhưng ngón tay vô thức cong lại.

Cảm nhận được khóa kéo sau lưng đang từ từ bị kéo xuống, cô nuốt nước bọt, buộc miệng nói: “Em còn chưa tẩy trang.”

Động tác Diệp Thù Yến không hề ngừng lại, kéo khóa thẳng đến cuối cùng, ngước mắt nhìn Đường Noãn trong gương: "Được rồi, em tẩy trang trước rồi đi tắm đi.”

Nói xong, hôn lên má cô một cái rồi đi ra ngoài.

Loading...