Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:50:41
Lượt xem: 4
Đường Noãn không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh. Kết quả Thẩm Kim Hoa nghe xong thì nói ngay: "Được. Đến ngay đây!”
Trong nháy mắt ấy, cửa sân thượng được đẩy ra, Thẩm Kim Hoa trực tiếp xuất hiện trước mắt Đường Noãn, bà ấy nhìn bộ dáng của cô, cười nói: "A, con gái nhà ai mà xinh đẹp thế này?”
Bà ấy đi đến trước mặt cô, sờ sờ đầu cô nói: "Con gái, mẹ đây rồi, con muốn gọi ba con hay không?”
Cuối cùng Đường Noãn cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, lần này không chút do dự gọi cho Đường Kim Hâm.
Cũng đồng thời là nghe máy ngay lập tức, Đường Noãn nghẹn ngào gọi “ba”, rồi Đường Kim Hâm cũng xuất hiện ở cửa sân thượng, ông ấy đi nhanh đến bên cô: "Con ngoan, khóc cái gì, không phải ba đã đến rồi sao?”
"Gọi chị cả, anh hai và em trai con đến đi...”
Đường Noãn gọi điện thoại theo thứ tự, Đường Nguyệt, Đường Phi và Đường Bôn đều nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô.
Lúc Đường Bôn nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô, Đường Noãn đã rơi lệ đầy mặt.
Thẩm Kim Hoa sờ sờ đầu cô: "Không khóc nữa, ác mộng tỉnh rồi, bây giờ con là công chúa nhỏ mà chúng ta sủng ái nhất.”
Đường Noãn lại bị chọc cười, ngẩng đầu nhìn bọn họ, Đường Kim Hâm và Đường Nguyệt, Đường Phi, Đường Bôn đều đứng ở phía sau cười nhìn cô, Đường Noãn không biết vì sao, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Diệp Thù Yến dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhìn cô dịu dàng nói: "Nếu em đã gọi mọi người đến hết rồi, vậy anh có thể nói chuyện chính hay không?”
Đường Noãn mơ hồ đoán được cái gì, nháy một đôi mắt đầy nước nhìn anh. Diệp Thù Yến nhận được sự cho phép, móc một chiếc nhẫn từ trong lồng n.g.ự.c ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô: “Noãn Noãn.”
Sau khi gọi một tiếng, anh bỗng lại hít sâu một hơi, dường như có chút không nói nên lời.
Quý Vân vỗ tay cười nói: "Ai da, Diệp đại thiếu của chúng ta cũng biết lo lắng à!”Có cô ấy đi đầu, những người khác cũng cười nói ồn ào, không khí lập tức nhuốm vẻ vui mừng, Đường Noãn cũng bật cười. Diệp Thù Yến cười theo, cuối cùng thả lỏng được một chút, anh giơ nhẫn lên trước mặt cô nói: "Xin lỗi, trước đó anh làm không tốt.”
"Nhưng anh thật sự cảm ơn, em của 24 năm trước, dũng cảm và kiên cường, bằng tư thái diễm lệ vượt mọi chông gai xâm nhập vào cuộc đời của anh, để anh biết, hoá ra cuộc sống còn có nhiều sắc thái như vậy.”
Anh trịnh trọng mà thành kính nhìn đôi mắt cô: "Em là món quà tốt nhất mà trời cao ban cho anh, hiện tại anh hy vọng dùng quãng đời còn lại của mình để bảo vệ món quà mà ông trời ban tặng.”
“Noãn Noãn, gả cho anh được không?”
Khi anh vừa dứt lời, trên sân thượng toà nhà đối diện, từng ánh sao đột nhiên bay lên, sáng lạn giống pháo hoa nở rộ, cuối cùng hợp thành một dòng chữ lớn: Đường Noãn Marry Me. Lần này không chỉ là trên sân thượng toà nhà này, mà dường như toàn bộ phim trường đều hoan hô.”
Gả cho anh ấy!”
"Gả cho anh ấy!”
…
Đường Noãn phát hiện, cho dù cô đoán được ý đồ của anh, nhưng khi giờ khắc này thật sự tiến đến, cảm xúc vẫn không thể ức chế, ngọt ngào, hạnh phúc, cảm động từ từ lấp đầy trong lồng ngực, đây đều là do người đàn ông trước mắt cho cô…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-196.html.]
Cô nhìn đôi mắt của Diệp Thù Yến, cổ họng vẫn không thể mở miệng như cũ, chỉ có thể rơi nước mắt gật gật đầu. Diệp Thù Yến sửng sốt, ngay sau đó kích động đứng dậy ôm chặt lấy cô: "Noãn Noãn, cảm ơn! Cảm ơn em!”
Máy bay không người lái lập loè trong không trung đột nhiên nổ tung, biến thành I DO.
Bốn phía đột nhiên vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Đường Noãn mới chú ý đến, hoá ra không biết từ lúc nào, trên sân thượng các toà nhà xung quanh đã có một đám người đứng đầy xem náo nhiệt.
Không ít người bị tạo cảnh đặc thù hấp dẫn đến đây, giờ đang vui mừng thay cho bọn họ.
Bỗng nhiên Đường Noãn có chút ngượng ngùng, xấu hổ vùi mặt vào trong tồng n.g.ự.c của Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến khẽ cười một tiếng, bế cô lên đi xuống dưới tầng, trước khi đi còn cất cao giọng nói với xung quanh: “Cảm ơn!”
Giang Miểu sắp tức điên lên rồi.
Tối ngày hôm đó, video về màn cầu hồn vừa lãng mạn vừa xa hoa đó gần như bùng nổ khắp các diễn đàn lớn trên mạng xã hội.
Mà nội dung rõ ràng nhất là do Giang Miểu tự muình quay lại rồi đăng lên, có thể nói nếu không có cô ta, có lẽ màn cầu hôn này của Diệp Thù Yến và Đường Noãn sẽ không đùng một cái đã hot như vậy.
Vốn dĩ buổi tối đúng sáu giờ Giang Miểu sẽ phát sóng trực tiếp, nhưng bởi vì trước đó toàn ở nhà nói nói cười cười với Diệp Thù Thần, mà cô ta thấy như vậy có hơi nhàm chán.
Nhất là dạo gần đây video hẹn hò của Diệp Thù Yến và Đường Noãn ở quảng trường Thịnh Thế càng ngày càng có nhiều người xem, ai cũng nói là quá ngọt ngào, họ muốn ngừng xem mà không được.
Còn Giang Miểu nghĩ ra ngoài hẹn hò càng tự nhiên thì càng có nhiều cơ hội tạo những khoảnh khắc ngọt ngào, thế nên cô ta liền đổi một cái điện thoại có camera có độ nét cao, tay trong tay ra ngoài đi dạo cùng với Diệp Thù Thần.
Dù sao thì trường quay trong thành phố khi về đêm cũng náo nhiệt không kém, mỗi đoàn phim khi khai máy đều bận sứt đầu mẻ trán.
Diệp Thù Thần giúp Giang Miểu cầm thiết bị livestream, hai người vừa cười vừa nói, thuận tiện giới thiệu cho cư dân mạng về tình hình của phim trường ở thành phố, tán gẫu một số tin đồn không có ảnh hưởng gì lớn trong giới giải trí và những câu chuyện thú vị, không ngờ cũng rất vui vẻ. Thấy lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhiều hơn so với bình thường, trong lòng Giang Miểu đắc ý, Đường Noãn kia thì xem là ngọt ngào cái gì chứ, bọn họ có thể càng ngọt ngào hơn nữa cơ. Nghĩ như vậy, cô ta cũng muốn tìm việc gì đó để làm, sau đó chợt nhìn thấy một tòa lâu đài cổ tích có tạo hình rất độc đáo, mắt Giang Miểu sáng rực lên: “Đó là cái gì vậy, chúng ta đi qua đó xem đi.”
Diệp Thù Thần ngoan ngoãn đi theo cô ta, cưng chiều cười nói: “Em thích à? Đến lúc đó xây cho em một tòa, em muốn xây ở đâu?”
Cư dân mạng nghe thấy lời này thì cảm thấy vừa ngọt ngào cũng vừa hâm mộ, Giang Miểu hạnh phúc dựa vào vai Diệp Thù Thần, mỉm cười nói: “Em nói xây ở đâu thì xây ở đó à?”
Diệp Thù Thần cười: “Đúng vậy, nhưng mà có một nơi có sẵn rồi.”
“Ở đâu vậy anh?”
Diệp Thù Thần nắm lấy tay Giang Miểu ấn vào n.g.ự.c mình: “Ở đây, ở đây này, em mãi mãi là cô công chúa của anh.”
Khu bình luận lại bị ngọt ngào đổ rạp một mảng lớn, Giang Miểu giận dỗi đánh anh ấy một cái, sau đó hai người cùng nhau tiến đến gần tòa lâu đài độc đáo kia, phát hiện có rất nhiều người đang xúm lại xem. Từ dưới tầng có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trên đỉnh tòa lâu đài, ánh đèn nhấp nháy đầy màu sắc, nghĩ đến thôi đã thấy rất đẹp rồi. Thấp thoáng có thể nhìn thấy nó được nối với rất nhiều thiết bị. Đương nhiên, việc này thực ra cũng không hiếm lạ ở nơi này, mà bất thường ở chỗ ta nên quay chụp cái gì đây. Giang Miểu thấy có người qua đó xem, cô ta cũng ló đầu đi theo sau, nửa đường còn gặp mấy diễn viên quần chúng quen mặt, đều đến đây xem náo nhiệt.
Vừa vào đến cửa, mọi người đều bị choáng ngợp trước cách trang trí đầy mộng ảo ở nơi này. Một nữ diễn viên nhìn cái khung xích đu nói: “Đây là đoàn phim thần tiên gì vậy trời, cũng có nhiều tiền quá rồi, đang mùa đông thế mà lại dùng hoa thật để dàn cảnh?”
Nhân viên công tác bên cạnh nhìn đống máy móc, đắc ý cười: “Chỗ này thì là cái gì chứ, trên đỉnh tòa lâu đài còn đẹp hơn chỗ này nhiều, cây xanh và hoa tươi đều trải ra hết rồi.”