Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:52:04
Lượt xem: 13
Anh ta gao che chắn Đường Nguyệt ở dưới thân, một mực kiên trì đến khi cảnh sát đến. Cho nên Đường Nguyệt chỉ bị đánh một gậy lúc đầu kia khiến xương cánh tay bị nứt, còn lại không bị thương tích gì khác.
Rất nhanh Diệp Thù Yến cũng chạy tới, anh đã hỏi thăm rõ ràng tình huống, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Noãn nói: "Đừng lo lắng, trong bệnh viện nhà họ Cố có mấy vị chuyên gia hàng đầu, anh đã liên lạc mời đến giúp đỡ, sẽ không sao đâu.”
Đường Bôn lại vội vàng chạy tới báo tin tức tốt này cho Đường Nguyệt, mặc kệ thế nào, tóm lại là một chút an ủi.
Đường Nguyệt đắp thạch cao xong lập tức đến phòng phẫu thuật bên này chờ, người trong nhà cũng không khuyên được, chỉ đành yên lặng ở bên cạnh cô ấy. Lúc này Đường Phi trái lại giống như một anh trai bận rộn trước sau sắp xếp mọi chuyện, Đường Bôn lập tức đi theo phía sau nghe anh ta sai sử chạy việc vặt.
Đại khái là bởi vì có mọi người, Đường Nguyệt dần dần ổn định lại, Đường Noãn cũng cảm thấy trong lòng an ổn hơn rất nhiều, ít nhất bây giờ không có tin tức chính là tin tốt nhất rồi.
Hai giờ sau, trợ lý Văn cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Đường Nguyệt là người đầu tiên đi lên: "Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Đối phương tháo khẩu trang ra cười nói: "Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng mà ca phẫu thuật rất thuận lợi, trước tiên quan sát 1 ngày, nếu như không có vấn đề gì tiếp theo nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Đường Nguyệt gần như vui mừng đến phát khóc, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Đường Noãn tựa vào người Diệp Thù Yến, mới phát hiện thân thể anh cũng căng thẳng, không khỏi đưa tay cầm tay anh.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, mở bàn tay nắm lại. Đường Phi lúc này mới nói: "Chị cả, em đã mang quần áo đến rồi chị thay đi, sau đó chúng ta ăn chút gì đó.”
“Ba mẹ, hôm nay con ở lại với chị cả, mọi người đều về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại thay chúng con.”
Mọi người không có dị nghị gì, nhiều người như vậy ở lại đây cũng không có chỗ, nhìn dáng vẻ của Đường Nguyệt nhất định sẽ không trở về. Cho nên chỉ cần thêm một người ở lại là được rồi.
Lúc Đường Noãn và Diệp Thù Yến về đến nhà đã gần hai giờ sáng, đương nhiên cũng không còn tâm tư gì, nói chúc ngủ ngon rồi trở về nghỉ ngơi. Trợ lý Văn ở trong phòng chăm sóc thêm một ngày, cuối cùng cũng chuyển vào phòng bệnh thường. Đường Noãn và Diệp Thù Yến nhận được tin tức thì lập tức chạy tới bệnh viện, nghe nói anh ta đúng lúc mới tỉnh lại muốn đi xem một chút, bị Đường Phi ngăn lại: "Bây giờ anh ấy có thể tỉnh một lát, lúc này đang nói chuyện với chị cả.”
Đường Noãn nhất thời hứng thú: "Nói cái gì vậy?”
Lúc này Trợ lý Văn không còn nguy hiểm nữa, lòng hóng hớt của Đường Noãn lại bắt đầu hừng hực lên. Đường Phi cần cháo trong tay nói: "Đi nghe một chút?”
Thế là hai người lén lút chạy đến cửa phòng bệnh, Diệp Thù Yến thì thoải mái đi theo phía sau bọn họ. Đường Phi cực kì có kinh nghiệm nhẹ nhàng ấn tay nắm cửa, cửa lập tức yên lặng không một tiếng động mở ra một khe hở, âm thanh của Đường Nguyệt truyền ra rõ ràng từ bên trong, cô ấy tức giận nói: "Anh nói tay chân anh cũng chẳng linh hoạt gì cả, chạy ra làm cái gì chứ?”
Đường Noãn muốn theo Đường Phi qua khe cửa nhìn vào bên trong, lại bị Diệp Thù Yến kéo lại, mới phát hiện tựa vào cửa là có thể xuyên qua cửa sổ thủy tinh thẳng đứng nhìn thấy bên trong. Lại nhìn bộ dạng của Đường Phi đang vểnh mông, đúng thật có chút không đứng đắn, cô thấp giọng cười, cùng Diệp Thù Yến dựa vào một chỗ nhìn tình huống bên trong. Trong phòng bệnh, trợ lý Văn còn có chút yếu ớt, nhưng lại rất đàn: "Em bảo anh trốn xem em bị thương sao? Anh không làm được.”
Đường Nguyệt nhỏ giọng mắng: "Đồ ngốc.”
Trong giọng nói lại mang theo xấu hổ.
Trợ lý Văn tiếp tục biện giải cho mình: "Huống hồ anh chỉ là công việc bận rộn quá không có thời gian rèn luyện thân thể mà thôi, nếu như là tay chân không tỉnh hoạt, sau đó vì sao bọn họ sao hoàn toàn không làm em bị thương chứ?”
Diệp Thù Yến nhỏ giọng chửi bới Với Đường Noãn: "Anh ta rất giảo hoạt, tranh công.”
Quả nhiên Đường Nguyệt không nói nên lời.
Đường Noãn bật cười, nhưng mặc kệ có phải là tranh công hay không, Đường Nguyệt rõ ràng chấp nhận bộ dạng này, trợ lý Văn ở bên trong đã ngoan cường giơ tay lên nắm lấy bàn tay còn nguyên vẹn của Đường Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-186.html.]
Lại nhìn cánh tay đang treo lơ lửng của cô ấy nói: "Thế nào? Có đau không?”
Đường Nguyệt sợ anh ta bị thương không dám động, chỉ là nói: "Yên tâm, không đau bằng anh gãy xương.”
Trên lưng trợ lý Văn ngoại trừ hai vết d.a.o ra, nghiêm trọng nhất chính là gãy xương cẳng chân trái, còn có vô số vết thương da thịt khác. Lại nghe trợ lý Văn nói: "Nhưng anh cảm thấy em đau nhất.”
Đường Noãn không khỏi hít một tiếng, không ngờ trợ lý Văn lạnh lùng lại có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.
Đường Nguyệt quả nhiên ngượng ngùng, liếc anh ta một cái nói: "Lúc ấy em cũng đã định đưa tài liệu cho bọn họ, vì sao anh lại ngăn cản chứ?”
“Dù thế nào đi nữa, những mệnh kia cũng không quan trọng, sau này đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa.”
Trợ lý Văn nói: "Em mất nhiều công sức mới lấy được thứ như vậy, lần này lấy được, sau này sợ sẽ không lấy được.”
"Hơn nữa bọn họ đã biết em biết bí mật của bọn họ, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.”
Hóa ra là bởi vì trợ lý Văn không chỉ che chở Đường Nguyệt, còn kiên quyết buông tài liệu ra, cho nên mới trúng thêm một dao.”
Anh đều tính xong hết nhất định không có chuyện gì mới xông ra, em xem bây giờ không phải chúng ta đã thành công rồi sao?”
Trợ lý Văn nhìn Đường Nguyệt cười hỏi: "Bây giờ em đã công nhận năng lực của anh rồi chứ?”
Đường Nguyệt khẽ cúi đầu không nói lời nào, trợ lý Văn cứ như vậy nhìn cô ấy cười. Không khí bắt đầu mập mờ hơn mắt thường có thể nhìn thấy được, Đường Noãn cảm thấy không dễ nhìn tiếp, vỗ vỗ Đường Phi muốn rời đi. Không ngờ Diệp Thù Yến đột nhiên đưa tay gõ cửa.
Đường Noãn và Đường Phi hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đứng thẳng lên, Diệp Thù Yến đã trực tiếp đẩy cửa đi vào. Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến, lại nhìn trợ lý Văn, oán niệm trong mắt đối phương cũng tràn ra rồi, Diệp Thù Yến lại làm bộ không phát hiện, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một phen: "Tôi còn tưởng anh lại giở trò gì, không ngờ lại là đùa giỡn.”
Ánh mắt của anh dừng ở trên tay trợ lý Văn đang nắm lấy Đường Nguyệt: "Đây có tính là thừa dịp người gặp nguy hiểm, đánh tráo đạo đức, không tốt lắm?”
Trợ lý Văn mà không nghe ra anh cố tình đến phá thì chính là kẻ ngốc, không biết mình đã gần mười ngày không gặp anh, làm sao lại đắc tội với tư bản lòng dạ độc ác này? Anh ta nhìn Đường Nguyệt, bỗng nhiên nói: "Luật sư Đường, em có thể thay anh xin nghỉ với em rể của em không?”
Hai chữ "em rể" kia nhấn rất nặng.
Diệp Thù Yến... Đường Noãn và Đường Nguyệt đều nhịn không được bật cười, Đường Phi cũng cảm thấy buồn cười. Đúng lúc y tá đến nhắc nhở: "Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, mời người nhà đến thăm rời đi.”
Đường Noãn và Đường Phi lập tức chuẩn bị đi, Diệp Thù Yến lại đứng bất động, anh nhìn về phía Đường Nguyệt: "Luật sư Đường, tay của chị bị thương không tiện, cùng tụi em ra ngoài đi.”
Trợ lý Văn...
Cuối cùng Đường Noãn cưỡng ép kéo Diệp Thù Yến rời đi, sau khi đi ra không nhịn được càu nhàu nói: "Trợ lý Văn vất vả lắm mới nói chuyện với chị em một lát, sao anh lại cố ý quấy rối chứ.”
Nói đến đây lại đánh người nói: "Chẳng lẽ thật sự không muốn trợ lý Văn làm anh rể sao?”
"Anh là người nhỏ nhen như vậy sao?”
Diệp Thù Yến học theo dáng vẻ của cô nhìn lại, nắm lấy tay cô ý ngoại ngôn tại: "Anh ta chỉ là mập mờ mà thôi, anh ta chen ngang anh còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều...”