Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:16:10
Lượt xem: 11
Trong lòng cô thật ra rất giống người nhà Đường Kim Hâm, khao khát những pháo hoa tươi sống này. "Hình như quảng trường Thịnh Thế có hoạt động, chúng ta đến đây chơi được không?”
Anh trực tiếp hỏi Đường Noãn.
Đường Noãn có chút kinh ngạc: "Anh có thể sao?”
Cô thích náo nhiệt, nhưng Diệp Thù Yến thì không thích.
Diệp Thù Yến khẽ cười: "Đương nhiên có thể, anh chỉ cần có em là được.”
Đáy lòng Đường Noãn dâng lên ngọt ngào, trêu chọc nói: "Diệp tổng gần đây miệng của anh rất ngọt nha.”
Diệp Thù Yến ý ngoại ngôn tại: "Ừm, bởi vì gần đây ăn mật.”
Không hiểu sao Đường Noãn lại hiểu ý của anh, theo bản năng sờ sờ môi mình, hai má nóng lên, càu nhàu nói: "Lưu manh.”
Diệp Thù Yến sửa lại: "Đó là tôn trọng vị hôn thê, cho dù là lưu manh, đó cũng là lưu manh đứng đắn...”
Lưu manh đứng đắn là cái quỷ gì, Đường Noãn bị chọc cho bật cười.
Hai người cứ như vậy ầm ĩ một chỗ, lại một đường ầm ĩ đến quảng trường Thịnh Thế. Trên quảng trường đúng thật rất náo nhiệt, hóa ra tuần sau đã là Giáng sinh, mặc dù chưa bắt đầu chính thức mở hoạt động, nhưng đã có không ít quầy hàng được bày ra, cho nên có không ít người tụ tập. Cả hai vẫn còn đói, cho nên bọn họ quyết định đi ăn tối trước. Diệp Thù Yến hủy bỏ nhà hàng đã đặt trước, lúc này hai người vừa đi vừa xem, thương lượng nên ăn cái gì, thật ra Diệp Thù Yến cũng không đặt nặng yêu cầu ăn uống gì, cho nên chủ yếu vẫn là Đường Noãn chọn.
"Sủi cảo sao? Hay thôi vậy, em cảm thấy sủi cảo ở đây chắc chắn không ngon như bánh bao của ba em.”
“Mì thì sao? Buổi tối ăn mì có phải có hơi không tốt không? Dễ đầy bụng?”
“Ẩm thực Vân Nam? Không biết có phải chính gốc không nữa.”
Diệp Thù Yến nắm tay cô, một đường nghe cô lải nhải cũng cảm thấy cực kì thú vị, quả nhiên trong hoàn cảnh như vậy cô càng thêm tươi tắn sinh động, cô vẫn có chút thói quen sinh động.
"A, đó là cái gì vậy?”
Đường Noãn bỗng nhiên chỉ chỉ về cách đó không xa, Diệp Thù Yến nhìn theo phía cô chỉ, chú ý tới hàng ngũ dài ở bên đó. Đường Noãn tò mò kéo anh tới gần: "Nhiều người như vậy, nhất định sẽ rất ngon.”
Kết quả sau khi nhìn thấy bảng hiệu lại phát hiện là một cửa hàng đồ ăn Tứ Xuyên, mùi vị hẳn là rất ngon, đáng tiếc cô và Diệp Thù Yến đều không thể ăn cay: "Nếu không chúng ta đi ăn cá nướng đi.”
Đường Noãn nắm tay Diệp Thù Yến định rời đi, Diệp Thù Yến dường như phát hiện ra điều gì đó, kéo cô đi về phía bên kia, rất nhanh đã nhìn thấy tấm biển bị đám người xếp hàng che khuất chúc mừng ông chủ cầu hôn thành công, cặp tình nhân ăn cơm đều được giảm giá!
Đường Noãn hoài nghi chữ này cũng là do ông chủ tự viết, lộ ra niềm vui to lớn. Cô cũng chú ý tới, thì ra người xếp hàng ở cửa đều là cặp tình nhân thành đôi. Cô không khỏi cười nói: "Xem ra ông chủ vui mừng đến điên rồi.”
Trước đây cô không thể hiểu được hành vi này, cầu hôn thành công bản thân mình hạnh phúc là được rồi, cũng không phải là minh tinh, nói với người lạ có ý nghĩa gì?
Nhưng bây giờ cô lại có thể hiểu được... Cô không khỏi nhìn về phía Diệp Thù Yến, cái loại tâm tình muốn cả thế giới đều biết tâm ý của mình đối với anh, loại ngọt ngào tràn đầy trong lồng n.g.ự.c này, thật sự muốn công bố cho thiên hạ, để cho tất cả mọi người đều biết cô ở bên cạnh anh hạnh phúc cỡ nào. Ánh mắt của Diệp Thù Yến đột nhiên dịu dàng xuống, anh đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu cọ cọ vào trán cô, nhỏ giọng nói: "Nếu như ngại, thì thì cũng đừng nên quyến rũ anh ở chỗ này.”
Đường Noãn ôm lấy anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh hừ nói: "Ai quyến rũ anh chứ.”
Diệp Thù Yến hôn lên đỉnh tóc cô, sau đó dẫn cô đến cuối đội ngũ đứng xếp hàng.
Đường Noãn sửng sốt một chút: "Muốn ăn ở đây? Hai chúng ta đều không thể ăn cay mà?”
Diệp Thù Yến nói, "Không sao, hắn là có món ăn không cay.”
Đường Noãn dở khóc dở cười: "Trong ẩm thực Tứ Xuyên không có bao nhiêu món ăn không cay.”
Anh đang nghĩ cái gì vậy?
Diệp Thù Yến nâng cằm về phía quầy thu ngân: "Giảm giá 8%.”
Đường Noãn muốn cười lăn ra, đường đường là tổng giám đốc Diệp lại ham giảm giá món mà mình không thích ư? Chờ đến khi liếc thấy một đôi nam nữ tính tiền, cô cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Diệp Thù Yến.
Thì ra vì phòng ngừa có người mạo danh cặp tình nhân, trước khi thanh toán đối phương phải xuất trình ảnh chụp chung của đôi tình nhân trước đó của bọn họ, hoặc là phóng khoáng một chút trực tiếp hôn nhau.
Đường Noãn tiếc xéo anh nói: "Diệp tổng, sao anh lại buồn cười như vậy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-182.html.]
Cô cũng không tin Diệp Thù Yến có thể hôn cô trước mặt mọi người. Diệp Thù Yến nhìn đội ngũ phía trước làm bộ không nghe thấy, ngược lại nói: "Chúng ta không có ảnh chụp chung.”
Đường Noãn sửng sốt, mới nhớ tới tối hôm qua hai người bọn họ mới chính thức ở với nhau, đúng thật là không có ảnh chụp chung, đừng nói là chụp chung, ngay cả ảnh chụp của đối phương cũng không có.
Thế chẳng phải là chỉ có thể hôn chứng minh sao? Anh có thể làm được không?
Đường Noãn bắt đầu có chút hoài nghi, cô lập tức lôi kéo Diệp Thù Yến muốn đi: "Chúng ta đi nơi khác ăn đi.”
Diệp Thù Yến lại không nhúc nhích, cánh tay ôm bả vai cô lấy điện thoại di động ra nói: "Đúng lúc chờ có hơi nhàm chán, chụp mấy tấm ảnh đi.”
Đường Noãn trừng mắt: "Anh không nghe người ta nói sao? Bây giờ chụp thì không được sao?”
Diệp Thù Yến nói: "Ai nói anh cho bọn họ xem?”
Thấy Đường Noãn khó hiểu, anh giải thích: "Ảnh chiều nay em gửi cho anh nhỏ quá.”
Anh dùng ngón tay cái với ngón trỏ của mình so sánh: "Nhỏ như vậy không thể nhìn rõ được.”
Đường Noãn phản ứng lại, anh nói chính là cái sticker mà cô làm gói, không khỏi bật cười: "Đó là gói sticker, làm sao có thể lớn?”
"Ừm, cho nên chụp bằng điện thoại di động sẽ lớn một chút.”
Diệp Thù Yến nói: "Hôm khác mời đoàn nhiếp ảnh đến chụp mấy bộ ảnh cưới.”
Sao đột nhiên lại nhảy lên ảnh cưới chứ, Đường Noãn không nhịn được chửi bới: "Chẳng lẽ anh còn muốn treo trên tường văn phòng của anh?”
Diệp Thù Yến nói: "Em muốn thì chỉ cần nói.”
Đường Noãn xù lông: "Đương nhiên không thể! Không cần suy nghĩ!”
Diệp Thù Yến nói: "Vậy trước tiên dùng điện thoại di động đi.”
Nói xong liền bật chức năng chụp ảnh trên điện thoại lên. Thấy anh lại dùng camera thường, Đường Noãn vội vàng nói: "Không thể dùng cái này!”
Diệp Thù Yến nghi hoặc nhìn hai người trong ống kính: "Làm sao vậy?”
Đường Noãn nói: "Dùng camera thường chụp ảnh cho bạn gái, có phải anh có ý kiến với em không?”
Vừa nói vừa mở điện thoại của mình ra.
Diệp Thù Yến nhìn cô mở máy ảnh chỉnh sửa ra, chọn bộ lọc thích hợp với ống kính, nói: "Không cần phiền phức như vậy.”
Anh chỉ vào mắt mình: "Bộ lọc Tây Thi, đẹp nhất.”
Đường Noãn còn chưa kịp phản ứng, trái lại cô gái ở phía trước bật cười trước, quay đầu lại nhìn Đường Noãn cười nói: "Bạn trai cô thật sự biết nói chuyện mà.”
Lại kéo bạn trai của mình: "Học người ta chút đi.”
Đường Noãn còn chưa nói gì, Diệp Thù Yến đã lễ phép nói: "Cám ơn.”
Không biết vì sao, Đường Noãn luôn cảm thấy đáy mắt anh lộ ra vẻ kiêu ngạo mơ hồ.
Phải làm sao đây, cô ấy lại muốn cười, thật dễ thương.
Diệp Thù Yến ho nhẹ một tiếng, nhìn điện thoại di động trong tay cô: "Chỉnh xong chưa?”
"A, chỉnh xong rồi.”
Đưa điện thoại di động cho anh: "Anh chụp đi, cánh tay của anh dài, chụp đẹp.”
Diệp Thù Yến cũng không nói nhiều, xem mình là một cây gậy selfie, Đường Noãn tựa vào vai anh chỉ huy: "Lên trên một chút, ừm, nghiêng ống kính một chút... Được rồi, chụp đi.”
Sau đó, Diệp Thù Yến không biết ấn cái gì, không chụp ảnh, mà màn hình lại trực tiếp tối đi.
Đường Noãn, Diệp Thù Yến...