Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:16:02
Lượt xem: 18
Rất nhanh, thang máy mở ra ở tầng một, Diệp Thù Yến đang muốn đi xem cô ở đâu, kết quả cô lại thăm dò trước một bước. Cô vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen buổi sáng, cột tóc đuôi ngựa, như vậy lúc thò đầu ra đuôi tóc sẽ đung đưa buông xuống, có vẻ nghịch ngợm năng động.
Diệp Thù Yến cố nhịn mới không bật cười, anh đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cũng chỉ có cô dám nhìn như vậy, người khác cơ bản đều tránh đi.
Nháy mắt khi nhìn thấy anh, Đường Noãn phản xạ có điều kiện rụt đầu muốn trốn, nhưng nghĩ đến cái gì lại nghiêng đầu ra, kinh ngạc nói: "Anh muốn đi đâu vậy?”
"Có chuyện quan trọng muốn đi ra ngoài một chút.”
Diệp Thù Yến nhìn cô cũng ra vẻ kinh ngạc: "Không phải em ở chỗ Quý Vân sao?”
Đường Noãn nhìn anh, giơ hộp đựng thức ăn giữ ấm trong tay lên hừ một tiếng nói: "Có phải anh biết rõ còn cố hỏi, chưa đến hai phút, em bay cũng không bay được.”
Đến đây lại thất vọng nói: "Nếu như anh phải bận việc thì em đi trước.”
Diệp Thù Yến thò người kéo cô vào: "Em lên trước đi.”
Đường Noãn lại có chút ngạc nhiên: "Anh ra ngoài một lát? Lúc nào thì anh quay lại?”
Cô nhìn đồng hồ nói: "Em có hai giờ.”
Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Vậy là đủ rồi.”
Đường Noãn không chú ý tới biểu cảm của anh, bắt đầu thất vọng vì bất ngờ mà mình chuẩn bị, chờ thang máy bắt đầu đi lên, mới phát hiện Diệp Thù Yến vẫn không nói gì. Không chỉ không nói gì, thậm chí sau khi tiến vào vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, bàn tay nắm cổ tay cô cũng buông ra. Đường Noãn nghi hoặc: "Anh Thù Yến?”
Diệp Thù Yến lúc này mới đáp lại một tiếng, giơ tay sờ sờ đầu cô, ánh mắt lại không nhìn cô, rũ mắt giống như đang tự hỏi chuyện lớn gì đó. Đường Noãn cho rằng anh đang muốn làm việc, mặc dù cảm thấy rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, có thể nói không hổ là Diệp Thù Yến lãnh lẽo vô tình sao? Tối hôm qua mới xác định quan hệ yêu đương xong, hôm nay có thể bình tĩnh như vậy. Phải biết sáng nay cô chả làm được gì, nghĩ đến đây Đường Noãn không nhịn được trừng mắt nhìn anh. Bản thân cô đã đứng đây, vậy mà anh còn có thể thờ ơ...
Cho nên bất ngờ gì đó, cho dù thành công anh hẳn cũng không quá kích động. Đến tầng 20, cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Thù Yến đã lập tức đi ra trước. Đường Noãn bỗng nhiên có chút tức giận, thản nhiên nói: "Anh Thù Yến, nếu anh bận thì cứ bận trước đi, em nhớ tới mình cũng có chút việc.”
Nói xong lập muốn trực tiếp đi xuống.
Diệp Thù Yến vẫn không nói gì, quay đầu túm lấy cánh tay cô đi về phía văn phòng. Đường Noãn vốn định giãy dụa, nhưng nhân viên ban thư ký đúng lúc tới, cô cũng chỉ có thể để mặc anh kéo đi, gần như bị anh kéo vào trong văn phòng. Vừa vào phòng làm việc, Đường Noãn đã lập tức hất tay anh ra, thở phì phì đặt hộp thức ăn lên bàn trà, đang muốn quay đầu tạm biệt anh. Cả người bỗng nhiên bị ôm lấy từ phía sau, ngay sau đó thân thể bay lên trời, Đường Noãn phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ Diệp Thù Yến, kinh hãi nói: "Này... Này!”
Anh gần như là vội vàng đặt cô ở trên sô pha, gắt gao đè xuống. Đường Noãn chưa từng biết Diệp Thù Yến còn có phương diện như vậy, anh gần như hung ác nghiền nát môi cô, cứ như muốn xé nát cô nuốt vào bụng, sống lưng dâng lên run rẩy tê dại. Đường Noãn theo bản năng muốn lùi lại, lại như chọc giận con hung thú đang dùng bữa, đổi lại đối phương càng ngày càng cắn nuốt... Đường Noãn trong khoái cảm tê dại và sợ hãi đan xen như vậy không có sức lực phản kháng bị anh lôi kéo trầm luân...
Văn phòng đột nhiên bị gõ cửa, hình như là thư ký tới đưa đồ: "Diệp tổng?”
Thần trí của Đường Noãn bị gọi về, hoảng sợ, không nhịn được giãy dụa. Nhưng Diệp Thù Yến không biết là không nghe thấy hay là căn bản không thèm để ý, chỉ gắt gao ấn hai tay cô tùy ý làm theo ý mình, thậm chí cô càng giãy dụa anh càng hưng phấn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-178.html.]
Loại kích thích không có cảm giác an toàn này khiến cho thần kinh của Đường Noãn căng thẳng, sống lưng bất giác kéo thẳng, trái lại càng thuận tiện cho Diệp Thù Yến, một tay anh trực tiếp xuyên qua thắt lưng cô, dùng sức ấn vào lồng n.g.ự.c anh, hôn càng thêm thuận tiện.
Cũng may thư ký chỉ gõ cửa ba lần, không nghe thấy đáp lại lập tức rời đi, lúc này Đường Noãn mới thả lỏng, sau đó toàn bộ thân thể mềm nhũn thành một đống bùn.
Diệp Thù Yến lại phát ra một tiếng cười sung sướng, động tác cuối cùng cũng không còn hung mãnh như vậy, bắt đầu dịu dàng tinh tế trấn an...
Cuối cùng lại trực tiếp vòng qua eo Đường Noãn ôm cô lên đặt lên đùi mình... Không biết qua bao lâu, Đường Noãn mềm nhũn tựa vào vai Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến vuốt ve sống lưng cô giúp cô bình phục lại hơi thở, thỉnh thoảng nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Đường Noãn khôi phục chút sức lực, nhưng không nhịn được đánh anh, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Bây giờ bên ngoài hoàn toàn đoán được bên trong xảy ra cái gì!” Cô vẫn còn biết xấu hổ.
Diệp Thù Yến lười biếng tựa vào lưng sô pha hoàn toàn thả lỏng, thuận thế cầm tay cô đặt ở bên môi hôn một cái, cười nói: "Hai vợ chồng chưa kết hôn đứng đắn chúng ta, lại là giờ tan tầm, không xảy ra chút gì mới kỳ quái.”
Đến đây lại nhàn nhạt nói: "Ai cũng không thể nghi ngờ mị lực của em.”
Đường Noãn vừa tức vừa cười: "Trước kia sao không phát hiện da mặt anh dày như vậy? Anh không phải Diệp đại thiếu lãnh đạm cấm dục sao?”
Diệp Thù Yến lại thăm dò mổ mổ lên môi cô một chút, cười nói: "Anh mà lãnh đạm cấm dục thì sẽ không tôn trọng lắm với vị hôn thê.”
Đường Noãn: . . . Cô phát hiện cô ở phương diện này căn bản không nói lại được Diệp Thù Yến, chỉ có thể kéo tay anh lại đây, hung hăng cắn một cái.
Kết quả lại bị Diệp Thù Yến ấn đầu trả thù về... Cuối cùng Đường Noãn tự kỷ dựa vào trong n.g.ự.c Diệp Thù Yến, cho dù Diệp Thù Yến trêu chọc thế nào cũng không nói lời nào.
Cô to gan nghĩ, cô muốn lạnh lùng và bạo lực! Diệp Thù Yến buồn cười muốn chết, cứ như vậy dùng tư thế ôm cô rướm người mở hộp thức ăn trên bàn trà ra: "Ấy, đồ ăn từ đâu vậy, thật là thơm.”
Đường Noãn không nhịn được nhìn qua, đây là do Đường Kim Hâm làm. Mặc dù Đường Nguyệt không nói tình huống với người nhà, nhưng Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa dường như có năng lực đặc biệt, cho dù không rõ cụ thể con cái đã xảy ra chuyện gì, cũng luôn có thể ân cần ấm áp an ủi khi cần thiết. Đương nhiên lúc bọn họ đưa cơm cho Đường Nguyệt cũng thuận tiện đưa cho cô một phần. Đường Noãn nghĩ đến Diệp Thù Yến cũng thích món ăn do ba cô nấu, liền chạy tới muốn cùng nhau ăn. Hừ! Cái tên xấu xa này đã khiến cô xấu hổ.
Diệp Thù Yến bật cười, cầm đũa gắp một miếng sườn đưa đến bên miệng cô: "Đói bụng rồi đúng không, ăn rồi mới có sức lực tức giận.”
Đường Noãn trực tiếp quay đầu, kết quả bụng lại không chịu thua kém phát ra thanh âm ùng ục.
Đường Noãn: . . . Diệp Thù Yến cười to, Đường Noãn xấu hổ trừng mắt nhìn anh: "Không được cười! Cười em nữa... Ưm...”
Những lời còn lại bị một miếng sườn thơm ngon chặn trong miệng, Diệp Thù Yến thấy cô cắn rồi mới buông đũa ra, cười nói: "Ngon không?”
Đường Noãn phồng má nhai đồ ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Diệp Thù Yến nhìn cô không nhịn được cười, sao lại đáng yêu như vậy, sờ sờ gò má cô nói: "Ngoan lắm.”
Đường Noãn nghe được giật mình, bất chấp trong miệng còn có thịt, trừng mắt hàm hồ nói: "Đừng gọi như vậy! Chả phù hợp với anh tí gì! Buồn nôn chết.”