Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-11-15 16:31:33
Lượt xem: 18
"Cháu cũng không phải không biết tính tình của bà ấy, lúc đó cháu trở về nhận sai thì cũng sẽ không có chuyện gì, kết quả đứa nhỏ này lại trì hoãn như thế.”
Đường Noãn nhíu mày, xấu hổ nhìn những người xung quanh, thở đài nói: "Dì Tôn này, chuyện này nói sau đi, con và các chú dì đang nói chuyện.”
Tôn Uyển Thu lại cho rằng cô đang sợ, trong lòng âm thầm đắc ý, trên mặt vẫn "khuyên nhủ" nói: "Còn định trì hoãn đến khi nào? Làm sai chuyện gì thì phải nhận sai chứ, mau đi đi, con ở chỗ này mới là khiến các chú dì chê cười.”
Đường Noãn đứng yên không nhúc nhích, trên mặt lộ ra biểu cảm ủy khuất, có chút quật cường nói: "Dì Tôn, chuyện này con biết rồi, chờ yến hội kết thúc con sẽ nói chuyện với dì mà "
Quả nhiên còn muốn cọ yến hội, nghĩ hay lắm. Trong lòng Tôn Uyển Thu cười lạnh, giọng điệu lại càng thêm dịu dàng: "Không cần chờ yến hội kết thúc, chuyện này có trốn tránh cũng không phải là biện pháp, chẳng lẽ ba mẹ con không dạy làm sai chuyện phải xin lỗi sao?”
Những lời này cuối cùng cũng khiến Đường Noãn phẫn nộ, trong mắt cô có tức giận, nhưng vẫn kiềm chế tính tình như cũ: "Ba mẹ con dạy con không phạm sai lầm thì ai cũng không thể bắt con xin lỗi cả.”
Cô không nhịn được nhìn quanh một vòng nhìn người xem náo nhiệt, đáy mắt đều là ủy khuất, nhưng cuối cùng cứ như vì lo toàn bộ thể diện nhà họ Diệp, lại im lặng cúi đầu, đáy mắt hình như còn có ánh lệ.
Bộ dạng kia, khiến cho người ta đau lòng muốn chết.
Tôn Nghiên Thu cũng bị cô làm cho tức giận: "Ý của con là nói dì đã vu oan cho con sao?”
Đường Noãn cúi đầu không nói lời nào, cuối cùng cũng có người không nhìn nổi mở miệng nói: "Tôi nói Diệp phu nhân này, chuyện bà nói gì chúng tôi đều biết. Bà đang trách oán cô ấy đấy.”
“Đúng vậy, nhà chúng tôi mà có đứa con như vậy vui vẻ còn không kịp, Diệp phu nhân bà ngược lại trách móc. Lại nói, bọn trẻ cũng cần mặt mũi, cho dù thật sự phạm sai lầm thì làm sao có thể khiển trách ở trước mặt mọi người chứ.”
Đường Noãn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe nói với phu nhân nói chuyện giúp cô: "Cảm ơn dì.”
Người nọ càng đau lòng hơn: "Lúc nên để ý thì không cần bận tâm, giáo dục là tích cực, may mà mọi người biết xảy ra chuyện gì, nếu mà không biết thì con bé còn không bị bà làm cho ủy khuất c.h.ế.t mất.”
Tôn Uyển Thu nhìn ánh mắt mọi người lên án bà ta, trực giác nói không ổn, theo bản năng giải thích: "Sao tôi lại không biết chứ, cái con bé này vì hơn thua với người ta đã ném hai trăm triệu...”
“Thật sao?”
Âm thanh lạnh lùng của Diệp Thù Yến truyền đến, anh đi xuống từ trên lầu, lạnh lùng nhìn Tôn Uyển Thu, sau đó nhìn về phía người nhà họ Giang và nhà họ Diệp chạy đến, anh trực tiếp điểm danh: "Giang Trạm, Đường Noãn không hiểu sao lại muốn tranh đấu với anh, sau đó mất hai trăm triệu. Anh là người trong cuộc, có thể nói cho tôi biết không?”
"Không cần phải giải thích nhiều, anh chỉ cần nói một câu 'phải', bây giờ tôi không chỉ bắt Đường Noãn xin lỗi ba và bà nội, mà còn bắt cô ấy xin lỗi người nhà họ Giang, thế nào?”
Giang Trạm đen mặt không nói nên lời.
Diệp Thù Yến đột nhiên lớn tiếng: "Phải hay không khó trả lời thế sao?”
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, chưa ai nhìn thấy Diệp Thù Yến tức giận lớn như vậy. Nhưng ngẫm lại lại có thể hiểu được, nhà họ Diệp ở trước mặt mọi người cũng có thể bắt nạt người thành như vậy, trường hợp riêng tư còn không biết như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-167.html.]
Thanh danh ác độc âm hiểm của Tôn Uyển Thu này cũng không phải giả. Tất cả mọi người không nói lời nào nhìn Giang Trạm, có người muốn hòa giải, bị Diệp Thù Yến nhàn nhạt nhìn qua, cuối cùng ánh mắt cũng hóa thành khó xử nhìn người nhà họ Giang.
Lúc này cho dù Giang Trạm có mở miệng hay không cũng là mất mặt, không nói thì hoàn toàn không có, nhưng mà càng khiến cho người ta xem thường, mở miệng ít nhất chỉ là mất mặt mà thôi.
Cân nhắc ưu nhược, lúc Giang Trạm âm thầm cắn răng lạnh mặt muốn mở miệng, Đường Noãn lại lên tiếng trước, mang theo ủy khuất cố nén lại: "Thù Yến, anh, đừng hỏi nữa, Thù Thần chuẩn bị làm thông gia với nhà họ Giang.”
"Dù sao, em, em cũng quen rồi.”
Giang Trạm nhìn thẳng về phía Đường Noãn, gắt gao nắm chặt nắm đấm.
Cho dù biết Đường Noãn đang giả vờ, nhưng Giang Trạm vẫn không thể không cắn răng mở miệng: "Về chuyện Đường tiểu thư nhằm vào nền tảng của chúng tôi dẫn đến mất tiền chỉ là lời đồn. Cô ấy đã kiếm được 10 ngàn vạn từ nhà họ Giang chúng tôi, nhà họ Giang chúng tôi cũng tâm phục khẩu phục.”
So với chối bỏ chuyện bị một cô gái tính kế thua, hào phóng thừa nhận ít nhất có thể được thanh danh rộng lượng.
"Mười, mười ngàn vạn!” Tôn Uyển Thu không thể tưởng tượng được nhìn về phía Giang Trạm: "Cái gì mà kiếm được một trăm triệu. Không phải bồi thường? Sao có thể chứ?”
Giang Trạm thật sự hận c.h.ế.t bà ta, nếu không có bà ta, hôm nay nhà họ Giang sao lại mất mặt lớn như vậy: "Đúng là kiếm được 10 ngàn vạn, Đường tiểu thư thật khiến người ta khâm phục.”
Diệp Chính Hồng và Giang Miểu cũng khiếp sợ mở to hai mắt, Giang Miểu càng hận không thể thét chói tai. Tuyệt đối không thể, nhưng Giang Trạm cũng đã chính miệng thừa nhận, tuyệt đối không thể giả được, bà Giang giữ cô ta lại.
Diệp Chính Hồng cũng nghĩ đến chuyện lúc nãy Đường Noãn nói trước mặt những người đó, theo bản năng nhìn về phía đám Tạ Kiến Trung, chỉ thấy mấy người gật đầu với ông ta.
Tất cả mọi người đều biết! Chả trách vừa rồi Đường Noãn lại cười kỳ quái như vậy! Trong lúc nhất thời Diệp Chính Hồng cảm thấy khí huyết dâng trào, hận không thể tìm một khe hở chui xuống!”Mẹ!”
Tôn Uyển Thu thì trực tiếp ngất xỉu luôn. Bà ta cảm nhận được ánh mắt xung quanh, trong lúc hoảng hốt nhớ tới 3 năm trước, lúc Diệp Thù Yến và Đường Noãn vừa đính hôn, những người đó cũng nhìn bà ta như thế.
3 năm nay bà ta thu đuôi lại cẩn thận làm người, vất vả lắm đợi đến ngày nở mày nở mặt, vậy mà lại bị Đường Noãn phá hủy! Cả người bà ta lắc lư, Diệp Thù Thần vội vàng xông lên, đỡ người lại: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Diệp Chính Hồng phản ứng lại, bước nhanh lên đỡ lấy người nói: "Lên lầu trước, gọi bác sĩ tới.”
Diệp Thù Thần vội vàng gọi bác sĩ, người một nhà cứ như thế đều rời đi.
Trong lúc nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại Diệp Thù Yến là người chủ trì, mọi người đang suy nghĩ có nên tạm biệt hay không, lại thấy Diệp Thù Yến từ trước đến nay vẫn luôn mặc kệ những chuyện này lại đột nhiên chủ động gánh vác trách nhiệm chiêu đãi mọi người: "Xin lỗi, khiến mọi người chê cười rồi, phía sau đã chuẩn bị rượu vang đỏ thượng hạng cho mọi người. Mong tất cả mọi người đều có thể từ từ thưởng thức.”
Ý chính là bữa tiệc được tiếp tục, tất cả mọi người đều rất hài lòng, dù sao đến một lần, đầu voi đuôi chuột kết thúc như vậy cũng không quá đáng, có một vài việc mới nói được một nửa.
Có lẽ là không muốn để cho chủ nhân bữa tiệc khó xử, mọi người đều không nhắc lại chuyện vừa rồi. Tất cả đều khôi phục lại như lúc ban đầu, nhưng có một số việc đã thay đổi, ví dụ như nơi này đã hoàn toàn biến thành sân nhà của Diệp Thù Yến và Đường Noãn. Diệp Thù Yến gánh vác trách nhiệm, chuyện cần xử lý nhiều hơn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Đường Noãn. Đường Noãn liền một mình ứng phó, ngẫu nhiên gánh vác một vài trách nhiệm của nữ chủ nhân. Phụ trách chiêu đã khi khách cần.
Mà qua hai lần kinh nghiệm trước đó, Đường Noãn đã không còn căng thẳng nữa, gia nhập rời khỏi chủ đều rất vừa vặn, như cá gặp nước. Đám người Diệp Chính Hồng không biết là ngại mất mặt hay là vì cái gì, vẫn không xuống, cho đến khi yến hội sắp kết thúc nhân vật chính Diệp Thù Thần mới không thể không xuất hiện để kết thúc.