Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-11-15 16:31:31
Lượt xem: 16
Vừa nói xong đã kéo Diệp Chính Hồng và Giang Miễu rời đi. "Đang vui vẻ con làm sao vậy?”
Diệp Chính Hồng nghi hoặc, Giang Miểu cũng không đồng ý: "Vừa rồi Đường Noãn bôi nhọ anh, anh không nhân cơ hội cứu hình tượng về, bây giờ rời đi bọn họ sẽ thật sự cảm thấy anh không có bản lĩnh.”
Diệp Thù Thần lại có khổ mà không thể nói, anh ta đang ở trong nhóm "liên minh những ông bố lo lắng", cho nên chuyện Đường Noãn lừa nhà họ Giang một trăm triệu kai anh ta rất rõ ràng, chỉ là lúc đó anh ta và Giang Miểu dần dần tiến vào giai đoạn yêu đương, thấy Giang Miểu có bóng ma với Đường Noãn, anh ta sợ cô không vui cho nên không nhắc tới.
Mà bản thân nhà họ Giang cũng hận không thể không xảy ra chuyện này, người bình thường trong giới cũng sẽ không đi vạch trần khuyết điểm của bọn họ, cho nên nhà họ Diệp và Giang Miểu đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện này.
Nhưng không nói không có nghĩa là không biết, vừa rồi biểu cảm của những người kia rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Ba anh ta lại hết lần này đến lần khác nắm mãi không buông.
Diệp Thù Thần nhớ tới lại xấu hổ hận không thể tìm một khe hở chui vào, nhưng nhìn biểu cảm của Diệp Chính Hồng lại không có cách nào nói chuyện này ra, mặt mũi của ông ấy, nếu biết sự thật sợ là đêm nay sẽ trốn mãi trên lầu không dám xuống nữa.
Anh ta âm thầm thở dài, chỉ có thể nói: "Bên này nói chuyện rất tốt, có nói thêm nữa cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.”
Anh ta ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía xa: "Chúng ta không thể đi theo sau lưng bọn họ, nếu không Đường Noãn vẫn sẽ đến, tâm tư hôm nay của ba sẽ bị uổng phí.”
Diệp Chính Hồng và Giang Miểu lập tức nhìn thấy Diệp Thù Yến cách đó không xa lại đang tụ tập bốn năm người, Đường Noãn đứng ở giữa bọn họ nói cười vui vẻ.
Diệp Chính Hồng không khỏi nổi giận: "Anh trai con rốt cuộc là có ý gì, nó cứ như thế không chịu nổi con.”
Diệp Thù Thần nói: "Ba, bây giờ không phải lúc hơn thua, chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi.”
Diệp Chính Hồng phát hiện mình đúng thật là không thể làm gì được, lại không có cách nào đuổi người đi, chỉ có thể nghe theo Diệp Thù Thần nói mà làm, dù sao ra tay trước trấn trụ người khẳng định tốt hơn nhiều với đi theo bọn họ lưng bọn họ.
Giang Miểu cười lạnh: "Thật ra cũng không cần quá lo lắng. Em thấy Đường Noãn nổi bật thế, mọi người chẳng qua chỉ là nhìn mặt mũi của Diệp Thù Yến mà thôi, em cũng không tin bọn họ không biết Đường Noãn làm chuyện ngu xuẩn, cô ta còn tưởng mình nói hai câu là có thể được mọi người ưu ái, nhưng mà cũng chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi.”
Bây giờ tên hề nhảy nhót là bọn họ. Diệp Thù Thần trong lòng phát khổ, chỉ có thể dặn đi dặn lại: "Lát nữa đừng nhắc tới chuyện của Đường Noãn nữa"
Anh ta còn chưa nói xong, Giang Miểu đã không đồng ý nói: "Vì sao, lỡ như cô ta lại nói xấu anh thì sao, chuyện ngu xuẩn cô ấy làm lại còn không cho người ta nói?”
“Em cũng nói, chuyện ngu xuẩn cô ta làm mọi người đều biết, chúng ta nói nhiều hơn nữa trái lại có vẻ so đo nhỏ mọn, vậy cũng đánh giá cô ta cao quá rồi.”
Diệp Thù Thần thấy sắc mặt của hai người thả lỏng thì vội vàng nói: "Hơn nữa hôm nay chúng ta rất vội, đừng lãng phí sức lực lên người cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-166.html.]
Diệp Chính Hồng nghe lọt tai cách nói này, hơn nữa nhìn thấy Diệp Thù Yến và Đường Noãn nói chuyện nhiệt tình với người khác trong lòng cũng sốt ruột, vội vàng giúp Diệp Thù Thần giới thiệu thêm một người. Trong lòng lại không nhịn được tức giận, yến hội vốn có thể ung dung đối phó, bây giờ lại giống như gấp rút, vội vàng hoảng hốt cũng không có cách nào thể hiện được năng lực của Tiểu Thần.
Nhưng mà bọn họ lại không biết tình huống này bọn họ rất nhanh cũng không đuổi được. Diệp Thù Thần lo trấn an Diệp Chính Hồng và Giang Miểu, lại quên mất còn có Tôn Uyển Thu. Hôm nay Tôn Uyển Thu vốn mặt mày hớn hở, cực kỳ vui vẻ.
Không uống công lúc trước bà ta dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho Giang Miểu và con trai mình có chút quan hệ, bây giờ con trai bà ta sắp thông gia với nhà họ Giang, có được sự ủng hộ của nhà họ Giang, bà ta và lão Diệp lại dốc sức, sau hôm nay, tin chắc với sự thông minh của con trai bà ta, rất nhanh có thể vượt qua Diệp Thù Yến. Nhưng không nghĩ tới Diệp Thù Yến lại tới quấy rối, ồn ào đoạt chủ ở bữa tiệc chào mừng con trai bà ta.
Bà ta nhìn Diệp Thù Yến và Đường Noãn đang tích cực đi dạo trong đại sảnh, hận đến cắn răng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nếu bọn họ không thức thời thì đừng trách bà ta không khách khí!
Diệp Thù Yến có lợi hại đến đâu thì thế nào? Không phải có Đường Noãn kia cản trở sao?
Tôn Uyển Thu bưng ly champagne đi vào giữa các phu nhân, sau khi nói đùa hai câu cứ như đột nhiên nhìn thấy Đường Noãn cách đó không xa, bỗng nhiên thở dài ai oán nói: "Bây giờ vài người trẻ thực sự chả ra sao cả. Vì đánh cuộc một hơi, nói ném hai trăm triệu là ném, ném rồi hôm nay còn giống như không có việc gì mà cợt nhả, cũng không biết Thù Yến suy nghĩ thế nào, vậy mà còn nuông chiều cô ta.”
Thấy mấy vị phu nhân hai mặt nhìn nhau không nói lời nào, Tôn Uyển Thu còn tưởng rằng bọn họ không biết, vậy mà thao thao bất tuyệt nói với mọi người, đương nhiên nội dung là Đường Noãn vì tranh đấu với Giang Tế, vậy mà lại bỏ ra hai trăm triệu muốn phá vỡ nền tảng mua sắm của nhà họ Giang, kết cục đương nhiên là cô ném hai trăm triệu, mà nhà họ Giang ngược lại kiếm được một khoảng lớn
Tôn Uyển Thu lắc đầu thở dài: "Mấy người nói một chút, người có chút đầu óc sao có thể nghĩ đến suy nghĩ điên rồ như thế, cái này cũng may Thù Yến có tiền. Nhưng mà có tiền đến đâu cũng không thể giày vò như thế được. Lỡ như sau này lấy dự án của công ty ra đùa giỡn, các cổ đông phải làm sao bây giờ?”
Bà ta vẫn chú ý đến Đường Noãn bên kia, thấy Diệp Thù Yến rời đi, một mình Đường Noãn ở đó, đáy lòng có suy nghĩ, cho nên cũng không phát hiện sắc mặt mấy vị phu nhân quái lại. Dư quang lại nhìn vẻ mặt cười nói công nhận của mấy người đang nói chuyện với Đường Noãn, nhất thời có chút không chịu nổi, xoay người đi tới: "Không được, tôi phải đi xem một chút, đều là khách lão Diệp chúng tôi mời tới, cũng không thể để cô ta đắc tội được.”
"Ôi chao! Diệp phu nhân!” Có phu nhân có lòng tốt muốn ngăn cản, nhưng Tôn Uyển Thu một lòng muốn đập phá sạp hàng của Đường Noãn, căn bản là không ngăn cản được.
Mấy phu nhân không khỏi âm thầm lắc đầu.”
Chậc, nhà họ Diệp này thật là, cũng không biết nên nói cái gì nữa, còn nói cái gì mà Diệp Thù Yến không chịu được Diệp Thù Thần, rốt cuộc là ai không chịu nổi ai đây chứ?”
“Trái lại không nghĩ tới Đường Noãn lại lợi hại như thế, nếu bồi dưỡng tốt, vợ chồng Diệp Thù Yến cùng đồng tâm, Diệp thị sau này chẳng phải có thể lên một tầng cao mới sao?”
“Ha ha.”
Có người nhìn bóng lưng lượn lờ của Tôn Uyển Thu: "Vậy cũng phải cả nhà đồng tâm mới được.”
"Ai, bà ta ầm ĩ như thế, Đường Noãn đ.â.m thủng thì sẽ có chuyện vui rồi.”
Mấy người liếc nhau, đều không nhịn được âm thầm nảy ra chú ý. Đường Noãn và các ông lớn đang nói chuyện rất vui vẻ, có thành công đầu tiên, lúc này cô đã thong dong không ít, mấy người đều bị cô dỗ dành đến vui vẻ, nói chuyện cũng hăng say lên, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm ngọt ngào của Tôn Uyển Thu: "Đường Noãn, cháu còn ở đây làm gì? Bà nội đang tìm cháu đấy.”
Đường Noãn không nói gì, chỉ có thể nói không hổ là vợ chồng sao, lấy cớ cũng giống nhau như thế, nhưng Tôn Uyển Thu âm hiểm hơn Diệp Chính Hồng nhiều, vẻ mặt bà ta lo lắng nhìn Đường Noãn, "Nhắc nhở" nói: "Cháu cũng đừng sợ, nhà chúng ta cũng không có thiếu hai trăm triệu kia, bà nội chỉ tức giận cháu tùy hứng làm loạn.”