Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:46:39
Lượt xem: 21
Người thừa kế nhà họ Diệp gia, còn tưởng rằng anh không chịu ủy khuất gì. Không nghĩ tới Diệp Chính Hồng lại quá đáng như vậy, đứa nhỏ tự mình vất vả làm dự án, lại yêu cầu cho em trai mẹ kế, dựa vào cái gì chứ?
"Điều này cũng quá đáng rồi.”
Đường Phi nói.
"Cho dù em trai anh ấy cuối cùng không tranh nổi, Nhưng ba anh ấy nói như vậy, Diệp Thù Yến có thể không đau lòng sao...”
Không, anh không buồn, hoàn toàn không! Đường Noãn hò hét trong lòng.
Cô hận không thể vạch trần bộ mặt thật sự của Diệp Thù Yến với bọn họ, cô cũng không tin Diệp Thù Yến đi ra ngoài gọi điện thoại đúng lúc có thể khiến cho Đường Bôn nghe được, rõ ràng là cố ý đúng không? Nhưng mà nhìn bộ dạng người nhà, cô lại hoàn toàn không có cách nào mở miệng, bởi vì người này nói tất cả đều là sự thật, cô muốn nói anh giả vờ, hoàn toàn không cần để ý, ba mẹ cô không chừng càng đau lòng hơn: không thèm để ý chính là bị tổn thương thấu tâm hoàn toàn nản lòng thoái chí, càng thảm hơn. `. "Về rồi về rồi, chúng ta cũng đừng nói cái gì.”
Đường Bôn nói.
Mọi người liền xuyên qua cửa sổ nhìn khuôn mặt lãnh đạm của anh đi tới cửa, nhưng nháy mắt nhìn thấy bọn họ lại nở nụ cười, giống như không muốn phá hủy sự ấm áp trước mắt.
Sau khi anh ngồi xuống, Đường Bôn gắp cho anh một miếng sườn: "Anh rể, nếm thử cái này, ba em làm, rất ngon.”
Diệp Thù Yến sửng sốt, nhìn Đường Bôn bỗng nhiên lộ ra một ý cười, nụ cười này nói như thế nào đây, giống như xuân ấm hoa nở, mặt trời sáng lạn, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra là vui vẻ xuất phát từ trong lòng.
"Cảm ơn em.”
Đường Bôn liền cảm thấy cứ như cảm giác sứ mệnh chăm sóc chị Noãn của anh ta lúc trước, vị anh rể đáng thương này cũng cần bọn họ đến sưởi ấm.
Ở giữa không ngừng giúp anh gắp thức ăn. Đường Noãn nhìn người nhà họ Đường hơn nửa giờ trước còn khách sáo xa cách, lúc này gần như dùng vẻ mặt đau lòng nhìn anh.
Thẩm Kim Hoa còn vụng trộm cảm thán với Đường Noãn: "Chả trách nói tính tình của cậu ấy lạnh nhạt, là bởi vì không có ai thương yêu, đây không phải rất mềm mại sao?”
Đường Noãn: "...”
Cô đỡ trán không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói không hổ là đại boss sao? Bởi vì lo lắng vừa mới về mệt mỏi, cuối cùng không để cho Diệp Thù Yến uống nhiều rượu, cứ như vậy Diệp Thù Yến lúc đi ra cửa còn đ.â.m loạn.
Mọi người hoảng sợ, Diệp Thù Yến lập tức đứng vững dậy: "Xin lỗi, gần đây có hơi bận rộn.”
Lúc này anh mới lộ ra một tia mệt mỏi. Trầm Kim Hoa lập tức nói: "Vậy mau trở về nghỉ ngơi, Noãn Noãn, con phải chăm sóc Thù Yến thật tốt, có nghe không?”
Đường Noãn: "...”
Mẹ quên mất hôm nay làm chỗ dựa cho con sao? Đường Kim Hâm còn dặn dò Diệp Thù Yến: "Lúc rảnh rỗi thì tới đây, chú sẽ bồi bổ cho cháu.”
Diệp Thù Yến gật gật đầu, vậy mà có vài phần ngoan ngoãn: "Cám ơn chú.”
Chờ xe khởi hành, Đường Noãn không nhịn được đưa tay bóp eo Diệp Thù Yến: "Giả vờ không tệ, Diệp đại thiếu gia.”
Diệp Thù Yến đưa tay cầm tay cô: "Thật ra không giả vờ.”
"Hôm nay tôi bỗng nhiên cảm thấy hình như tôi thật thảm.”
Đường Noãn sửng sốt, quay đầu thấy anh cũng nhìn cô, cả người đều lười biếng, đáy mắt lại là ý cười ấm áp: "Nhưng gặp được em, tôi lại cảm thấy may mắn.”
Đó là tư thái thả lỏng mà Đường Noãn chưa từng thấy, hơn nữa trong mắt đối phương có chút ấm áp, giống như có thứ gì đó dính vào, thu hút ánh mắt cô không có cách nào dời đi.
Diệp Thù Yến nhanh chóng nghiêng người qua, Đường Noãn lập tức cảm giác mình bị một cỗ khí tức nam tính quen thuộc bao vây, theo bản năng giãy dụa một chút, lại nghe thấy anh biếng nhác nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lúc, chúng ta không gặp nhau 18 ngày rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-158.html.]
Trong giọng nói có mệt mỏi không chút che dấu.
Trái tim Đường Noãn bất giác mềm nhũn, nhẹ nhàng tựa vào vai anh không nhúc nhích nữa, 18 ngày, cô cũng nhớ. Xe nhẹ nhàng đi chuyển trong bóng đêm, hai người ngồi sau dựa vào nhau, trong ấm áp ấp ủ một chút ngọt ngào, khiến cho người ta trầm mê.
Có lẽ là bầu không khí quá tốt, thế cho nên sau khi xuống xe ở tiểu khu, Diệp Thù Yến một đường nắm tay Đường Noãn, cô cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Cho đến khi vào thang máy, Diệp Thù Yến trực tiếp ấn đến tầng 20, cũng không có định ghé qua tầng 19, Đường Noãn nghi hoặc nhìn anh.
Diệp Thù Yến nói: "Dì Thẩm không phải nói hôm nay để em chăm sóc tôi sao, hôm nay tôi uống rượu.”
Đường Noãn nhất thời tức giận bật cười: "Anh bớt một tấc lại thêm một thước đi, hôm nay anh chỉ uống một ly, còn là bia.”
Đường Noãn rút tay ra, tiến lên ấn tầng 19, Diệp Thù Yến cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô, đáy mắt đều là chờ mong cô hồi tâm chuyển ý.
Đến khi sắp lên đến tầng 19 thấy thái độ của Đường Noãn vẫn kiên định như trước, anh thở dài sâu kín mở miệng: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cho tôi.”
Trong giọng nói còn mang theo một tia ủy khuất.
Đường Noãn:"...”
Tỏ vẻ đáng thương này cuối cùng đã bán lên người cô.”
Bớt đi.”
Vẻ mặt của cô không thay đổi nhìn anh: "Chiêu này không có tác dụng với tôi.”
Diệp Thù Yến cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ cửa thang máy tầng 19 ra, anh nhu thuận phất phất tay với cô, bộ dạng miễn cưỡng cười: "Tạm biệt.”
Đường Noãn:"...”
Cô nhẫn tâm nhanh chóng chạy về nhà, quyết định mắt không thấy tâm không phiền. Chờ rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của Diệp Thù Yến lại gọi tới: "Noãn Noãn, hình như tôi có hơi sốt, cổ họng khó chịu.”
Đường Noãn:"...”
Rõ ràng lúc trước khỏe mạnh phơi phới, lừa ai vậy, Đường Noãn lạnh lùng nói: "Gọi điện cho bác sĩ, tôi cũng không biết khám bệnh.”
“À.”
Diệp Thù Yến ủy khuất đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Đường Noãn còn đang chờ anh chơi xấu trừng mắt nhìn điện thoại, một lúc lâu sau bật cười, quỷ mới có thể bị anh lừa! Mười phút sau, Đường Noãn mặt không chút thay đổi cầm máy sấy tóc đứng ở bên giường Diệp Thù Yến giúp anh sấy tóc. Diệp Thù Yến mặc đồ ngủ tựa vào đầu giường, cũng không biết là sốt thật hay là sốt giả, dù sao trên trán dán một miếng dán hạ sốt, lúc Đường Noãn đến, anh vừa tắm xong ra ngoài, tóc ướt đẫm chuẩn bị nằm xuống.
Đường Noãn chỉ có thể nhận mệnh giúp anh sấy tóc. Tóc của anh không tính là dài, nhưng mềm mại mượt mà ngoài dự đoán, bình thường khi chải cũng không có cảm giác gì, lúc này sau khi sấy khô rũ xuống, che trước trán, khiến cho anh nhìn qua giống như cậu bé ngoan ngoãn, so với đại thiếu gia Diệp Thù Yến lạnh lùng kia cứ như hai người khác nhau vậy. Đương nhiên, không chỉ có ngoại hình, cử chỉ hành vi của anh cũng trở nên kỳ quái, lúc này hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm cô không ngừng cười.
"Cười cái gì cười?”
Đường Noãn bị nhìn chằm chằm hai má nóng lên, buông máy sấy xuống, nhét ly nước vào tay anh, tức giận nói: "Tôi là tới trả ơn lần trước anh chăm sóc tôi, anh lại cười tôi như thế.”
Diệp Thù Yến lập tức kéo khóe miệng mình xuống, ngửa đầu uống nước, nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô như cũ, ý cười nơi đáy mắt đều muốn chảy ra ngoài rồi. Đường Noãn thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh một cái, nhận lấy ly nước: "Được rồi, bây giờ đã xong rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi về đây.”
Nói xong chuẩn bị rời đi.
Nhưng cổ tay lại bị kéo căng, cả người đều không khống chế được ngã về phía sau, thắt lưng được người đỡ, sau đó chính là trời đất xoay vòng, chờ phục hồi tinh thần lại thì đã bị Diệp Thù Yến đặt ở trên giường. Diệp Thù Yến vừa rồi còn yếu ớt ngoan ngoãn, lúc này chống phía trên cô ủy khuất nói: "Lần trước tôi chăm sóc em một đêm, không nói đến tiền lãi, tiền gốc của em còn thiếu một khoản lớn.”