Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:17:24
Lượt xem: 29
Đường Noãn nhìn đơn hàng tối thiểu trong hợp đồng là 12 triệu, cô vui vẻ cười nói: “Lấy hợp đồng này của nhà họ Giang làm nền, vốn lưu động của chị cũng đủ rồi!” Chị Trương cũng trở nên hưng phấn. Quý Vân sau khi liên lạc với Đạo diễn Tiêu thì đi tới, nhìn hai người họ với vẻ mặt buồn bã: "Hai người vẫn còn tâm trạng để cười sao, việc đầu tư của chúng ta đến một xu cũng không có bóng dáng kia kìa?”
Không đúng, ban đầu có 20 triệu mà bị Đường Noãn lấy để sản xuất mỹ phẩm dưỡng da mất rồi.
Cô ấy bước lên phía trước, nhìn thấy hợp đồng của nhà họ Giang, cau mày: “Không phải nói muốn gây sự với nhà họ Giang, không cung cấp tặng phẩm sao?”
Đường Noãn liếc cô ấy một cái, cầm lấy hợp đồng trở lại: “Tớ là người tôn trọng tiền, làm sao có thể làm việc theo cảm tính như vậy? Hơn nữa tớ nói rằng tớ muốn gây sự với nhà họ Giang khi nào chứ? Tớ vẫn luôn nói rằng tớ muốn lấy tiền từ nhà họ Giang, được chứ?”
Lại nghĩ đến câu chất vấn của Kim Vấn Hạ, cô lại thấy tức cười: “Họ nghĩ sao chứ, nếu thật sự muốn gây hấn với nhà họ Giang, Diệp Thù Yến cũng phải mất rất nhiều công sức đấy, tớ có điên thế không?”
Quý Vân nói: "Tớ cũng nghĩ rằng cậu bị điên rồi, tiền đầu tư của chúng ta còn không đủ, thế mà cậu lại đập tiền để tặng đồ miễn phí. Lẽ nào cậu hy vọng những người lấy sản phẩm chăm sóc da miễn phí sẽ quyên góp gây quỹ cộng đồng cho chúng ta à?”
Đường Noãn nghĩ một lúc: "Ồ, cách nói này của cậu cũng thỏa đáng đấy.”
Quý Vân bối rối trước những lời lẽ của cô: "Không phải là tặng đồ miễn phí sao? Làm thế nào để huy động vốn từ cộng đồng đây?”
Đường Noãn nói: "Ai nói tớ tặng đồ miễn phí hả? Chúng ta là đang kiếm tiền đấy.”
Chị Trương cười híp mắt, gật gật đầu, đáy mắt lấp lánh đầy hưng phấn, Đường Noãn tỏ vẻ bí ẩn, ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Vân: "Nào, để tớ kể cho cậu.”
Quý Vân bước tới, nhìn vào một bảng dữ liệu mà Đường Noãn mới mở ra, cô ấy nhớ rằng kể từ ngày hôm đó khi cô trở về từ bữa tiệc sinh nhật của CEO Phụng Thiên Entertainment, Đường Noãn đã bắt tay vào làm cái này, mất hết hai ngày hai đêm. Cô ấy nhìn về phía Đường Noãn đang chỉ: "Phí chuyển phát nhanh?”
Đường Noãn cười nói: "Đúng, bí mật lần này của chúng ta là đây, tặng quà giá trị hai trăm tệ, cước phí khách hàng tự trả cũng không có gì quá đáng đúng chứ?”
Quý Vân nói: “Đương nhiên không có gì quá đáng, phí chuyển phát nhanh có là bao nhiêu.”
“Mười lăm.”
Đường Noãn nói: "Khách hàng trả phí vận chuyển là mười lăm tệ. Nhưng bên chúng ta ước tính sẽ cần vận chuyển những đơn hàng hàng chục triệu, vì vậy chúng ta đã thương lượng với bên công ty chuyển phát nhanh với giá là năm tệ.”
Quý Vân nhìn cô, trong lòng cô ấy đã có chút suy đoán, quả nhiên lại nghe cô nói: "Làm như vậy, từ phí chuyển phát nhanh chúng ta có thể lời được mười tệ!”
Quý Vân kinh ngạc, không thể không giơ ngón cái lên: "Đỉnh của chóp, đầu óc cậu cũng thật là, sao lại nghĩ ra được đến vậy chứ?”
Lại chán nản nói: "Và sau đó thì sao? Mười tệ có thể làm được gì, đủ giá thành sản phẩm không?”
Chị Trương mỉm cười: "Đủ rồi, Giá thành để xử lý nguyên liệu tinh khiết cho bộ sản phẩm chăm sóc da này của Bối Hoa là sáu tệ.”
Quý Vân giật mình: "Bao nhiêu?”
Chị Trương giải thích cho cô ấy về sự khác biệt giữa chi phí xử lý thuần túy của nguyên liệu sản phẩm và giá thực tế: "... Nếu thực sự tính toán mọi thứ, giá của bộ sản phẩm chăm sóc da này là khoảng một trăm năm mươi tệ.”
Một bộ kiếm lời được năm mươi tệ, cũng không quá nhiều.”
‘‘Như vậy, chẳng phải vẫn mất sáu tệ phí tổn sao? Thâm hụt hơn một trăm bốn mươi tệ.”
Đường Noãn nói: "Nhưng bây giờ không phải là tình huống đặc biệt sao? Chúng ta cần khôi phục nhà máy trước, có vốn lưu động trước rồi tính sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-147.html.]
Cô tiếp tục: "Mười tệ chúng ta kiếm được từ chuyển phát nhanh, trừ đi giá thành sản phẩm là sáu tệ, chúng ta còn lại bốn tệ.”
Quý Vân cũng kịp phản ứng: "Nói cách khác, thậm chí nếu ta tặng miễn phí, nhưng mỗi đơn hàng vẫn có thể kiếm được bốn tệ.”
Đường Noãn mỉm cười và nói: "Bốn tệ không nhiều, nhưng chúng ta không cần trả bất kỳ khoản phí quảng cáo nào, tất cả các chương trình quảng cáo khuyến mãi đều được thực hiện bởi các nền tảng thương mại điện tử.”
Chị Trương rất hài lòng với điều này: "Bây giờ một nền tảng muốn quảng cáo và tiếp thị toàn nền tảng phải mất hàng chục triệu, tất cả số tiền này đều được tiết kiệm cho chúng ta.”
Đường Noãn gật đầu: "Bây giờ một đơn đặt hàng của ứng dụng Nam Đô ước tính mười triệu, đó mới chỉ là ước tính sơ bộ thôi.”
Quý Vân tính toán con số một cách nhanh chóng, ngạc nhiên nói: "Chỉ riêng ứng dụng Nam Đô sẽ có ít nhất bốn mươi triệu!”
Chị Trương cũng kích động xoa xoa tay: "Em nói đi, đúng là người có học có khác, sao em lại nghĩ ra ý tưởng này, thực sự quá tuyệt vời!”
Đường Noãn đắc ý mỉm cười, cầm hợp đồng trong tay và hào hứng nói: "Nhưng điều tuyệt nhất là cái này này!”
Quý Vân không ghét bỏ nó nữa, nhanh chóng nhận lấy nó và xem qua: "Họ đưa ra giá tám tệ! Số lượng đặt hàng ước tính là mười hai triệu trở lên...”
Cô ấy tính toán một cách nhanh chóng: "Tức là, mỗi đơn hàng bên nhà họ Giang có thể kiếm được mười hai tệ! Nếu họ phát phúc lợi cho ít nhất một ngàn hai trăm người dùng.”
Quý Vân không khỏi choáng ngợp, lại hít một hơi: "Một trăm bốn mươi triệu! ! !”
“Mẹ nó chứ!”
Cô ấy ôm chầm lấy Đường Noãn: "Cục cứng ơi, cậu đỉnh vãi nồi!”
Đường Noãn cười nói: "Đây chỉ là ước tính mà thôi, với phong cách xử sự hung hãn từ đó giờ của nhà họ Giang, hiếm khi vớ được tặng phẩm mang tính giá trị, lại có thể bóp c.h.ế.t đường sống của đối phương, tớ đoán họ chắc chắn sẽ quảng bá nó mạnh mẽ, với ít nhất bốn trăm triệu người dùng đã đăng ký trên nền tảng của họ, việc tặng hai ba triệu cũng không quá đáng chứ...”
Lúc này, cô đột nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa và gập người lại, hai bàn tay của cô chắp lại với nhau. Quý Vân ngạc nhiên hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Vui quá hóa rồ à?”
Đường Noãn nhắm mắt lại, nói một cách cung kính: "Cảm ơn Thần Tài của nhà họ Giang! Cầu phúc cho họ.”
Quý Vân: . . . Cầu phúc? Chị Trương không nhịn được cười, đợi đến khi bọn họ biết chân tướng, nhất định sẽ tức giận đến mức tổn thọ, đúng không?
Khi tất cả các thỏa thuận được ký kết, đã gần đến tháng chín, ứng dụng Nam Đô và nền tảng của nhà họ Giang đều tung ra các chương trình khuyến mãi cùng một lúc. Vào tháng chín thì có Tết Trung thu, Nam Đô lấy "truyền thừa" làm chủ đề, thực hiện làn sóng g.i.ế.c c.h.ế.t nỗi hoài niệm bằng mỹ phẩm mà bà và mẹ đã từng sử dụng, hiệu quả rất tốt. Nhà họ Giang thì lấy "Tháng chín trăng đoàn viên" làm chủ đề của sự kiện, độ phủ sóng càng toàn diện hơn, và tất nhiên, hiệu quả tuyên truyền rất tốt. Một tuần sau, vào ngày một tháng chín, sự kiện chính thức bắt đầu, sáng sớm Đường Noãn, Quý Vân và Lý Thu Thu đã chạy đến nhà kho của Bối Hoa.
Để ngăn nền tảng gian lận và cũng để thuận tiện cho mọi người, các đơn đặt hàng quà tặng trên nền tảng được chuyển trực tiếp đến Bối Hoa để Bối Hoa trực tiếp vận chuyển. Khi họ đến nơi, nơi đây đã hoạt động hết công suất, hơn chục chiếc máy không ngừng đưa ra điều lệnh, chị Trương đã có mặt tại hiện trường với nụ cười tươi trên môi, nhìn thấy Đường Noãn, chị ấy kích động nói: "Bối Hoa đã lâu không có đơn hàng.”
Giọng chị ấy càng về sau càng nghẹn ngào nức nở.
Lần này, không chỉ để mọi người biết rằng Bối Hoa đang làm ăn tốt mà còn có thể kiếm được nhiều tiền để đưa nhà máy hoạt động trở lại. Lúc này trong lòng Đường Noãn mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng lộ ra tự tin, nhưng đến giờ phút cuối cùng cô vẫn không dám chắc phương pháp này có thể thực hiện được hay không, bây giờ xem ra đã thành công! Quý Vân và Lý Thu Thu đơn giản hơn nhiều, Quý Vân không thể nhịn được ôm lấy Đường Noãn xoay hai vòng: "Aaaaaaaaahhh, chúng ta vô mánh rồi!”
Lý Thu Thu lại quan tâm đến một vấn đề khác: "Nền tảng của nhà họ Giang nhiều hơn của Nam Đô nhiều hơn?”
Đường Noãn bật cười, Quý Vân chắp hai tay lại: “Cầu cho nhà họ Giang nhiều hơn.”
Lợi nhuận bên nhà họ Giang gấp ba lần bên Nam Đô lận đó!