Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:45:48
Lượt xem: 32
[Dù có ổn định, thì sau lần nhảy này chắc cũng hết ổn định rồi nhỉ? Hình như Diệp đại thiếu ghét nhất là kiểu phụ nữ này mà đúng không?]
[Đáng thương, trước kia cô ấy vốn là một người thích chơi bời, chắc là do phải nhịn quá lâu, hoặc là có chút áp lực, quả nhiên kết hôn vẫn cần phải môn đăng hộ đối, nếu không, nhìn bề ngoài thì có vẻ hào hoa, nhưng cũng như người uống nước, là ấm hay lạnh thì chỉ có tự mình biết mà thôi...]
[Chẳng thế là gì, nếu không với tâm cơ của Đường Noãn, sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy?]
[Nói xem Diệp đại thiếu đã xem video trên kia chưa?]
Mọi người đang thảo luận khí thế ngất trời, một số người tâm lý âm u, hy vọng rằng Đường Noãn sẽ bị hủy hôn. Cho đến khi người chụp gửi một bức ảnh khác.
Sau đó là một loạt từ ngữ chửi thề: [Đụ má!]
[Đụ má!]
[Chuyện này là sao? Thật hay giả vậy?]
Ánh đèn trong hành lang tầng hai của quán bar đã không còn lờ mờ, trong ảnh, người đàn ông mà họ đoán đang đứng trước cửa một phòng, góc nghiêng rất rõ ràng. Đẹp trai không thể bàn cãi, đó thực sự là Diệp Thù Yến! !
[Cho nên, Diệp thiếu gia thật sự đi bắt người sao? Bỗng nhiên có chút không đành lòng xem xem là chuyện gì xảy ra?]
[Không phải nói có mỗi anh ấy đi đến đây, chắc là tới đón người sao?]
[Bắt người miễn cưỡng có thể tưởng tượng được, chứ đón người thì không thể tưởng tượng được.] Trong lúc nhất thời trong nhóm tràn ngập những lời @ bạn bè đang ẩn thân hoặc đang tránh bị tin nhắn phiền nhiễu lên chú ý -- bởi vì bất kể là bắt người hay là đón người, đều được coi là drama siêu to khổng lồ của năm, không thể bỏ qua được.
Người quay phim giống như chó săn chiến đấu ở tuyến đầu, thậm chí mọi người có thể từ trong video ngắn của anh ta mà cảm nhận được loại cảm xúc kích động – rằng lập tức sẽ nghênh đón một làn sóng nhỏ! Trên thực tế, mọi chuyện còn mạnh bạo hơn so với tưởng tượng của mọi người, trong video, ngay khi Diệp Thù Yến đẩy cửa phòng ra, kèm theo đó là một tiếng chai thủy tinh vỡ và giọng nói mơ hồ của Đường Noãn truyền ra: “Dù sao anh ấy cũng sẽ không tới.”
[…]
[Đụ má, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải là đang đánh nhau không? Ai đánh ai vậy?]
[Tôi phát hiện, con người Đường Noãn luôn có thể khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên, tôi nghĩ nhảy nhót kiểu kia đã là giới hạn của Diệp thiếu gia rồi, nhưng tôi không ngờ cô ấy còn đánh nhau.]Có người tiết lộ: [Thời trung học cô ta là giáo bá đấy, chắc hẳn đánh nhau rất thuần thục nhỉ?]
Người không cùng giới tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: [Mỗi lần ở bên cạnh Diệp đại thiếu, trông cô ta rất đoan trang điềm đạm nho nhã, hoàn toàn không nhìn ra á?]
[Lần trước phát sóng trực tiếp nói về cái hệ thống gì đó, trông cô ta lúc ấy cũng rất có phong phạm mà?]
[Nếu là thật, giả bộ nhiều năm như vậy thật đúng là không dễ dàng.] Những người khác cũng không để ý tới nghị luận, vội vàng thúc giục người quay phim tiếp tục đăng video: [Người đâu rồi? Phía sau thế nào? Nhanh lên, nhanh lên, nhanh tên.]
Nhưng hồi lâu sau, đối phương mới gửi một video nữa, mà khoảng cách trong video rõ ràng đã trở nên xa hơn.
Lần này, sự việc phát triển vượt quá tưởng tượng của mọi người, Diệp Thù Yến không ở trong phòng mà đứng ở cửa phòng, bên cạnh anh còn có một người nữa, chính là nhị thiếu gia nhà họ Tạ, đang nhìn Diệp Thù Yến với vẻ mặt đầy giễu cợt.
Người quay phim kích động nói: [Tạ nhị thiếu gia tới ngăn tôi lại, nên tôi không quay được phần thú vị nhất! Không ai ngờ được Diệp đại thiếu lại trực tiếp đóng sầm cửa lại đâu!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-140.html.]
Bên dưới lại là một loạt dấu chấm hỏi:? ? ?
[Tại sao phải lui? Chẳng lẽ người đánh người bên trong không phải là Đường Noãn?]
Có người còn đưa ra những suy đoán rất khoa trương: [Chẳng lẽ là Đường Noãn bị đánh? Diệp đại thiếu quyết định mặc kệ, muốn dạy cho cô ta một bài học?]
...
Trong nhóm nổi lên đủ loại suy đoán thái quá, bên này Tạ Phi Triết chê cười Diệp Thù Yến xong thì cũng không hiểu: “Sao cậu không đi vào?”
Diệp Thù Yến thản nhiên nói: “Bọn họ họp lớp, tôi đi vào không thích hợp lắm.
Anh vừa dứt lời, sau cánh cửa phòng đã truyền đến một tiếng "Ầm".
Tạ Phi Triết: . . .
Anh ta nhìn Diệp Thù Yến: “Có phải là khoảng cách thế hệ không? Tôi nhớ rằng cuộc họp lớp của chúng ta cũng đâu quá dữ dội như thế?”
Diệp Thù Yến không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi với vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà, hình như Tạ Phi Triết đã phát giác được cái gì, nhìn anh từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Ồ, vậy ra Diệp thần đã hạ phàm rồi?”
Diệp Thù Yến thờ ơ liếc nhìn anh ta, từ chối cho ý kiến.
Tạ Phi Triết cười cười, lấy hai chiếc nhẫn trên tay ra, kéo tay Diệp Thù Yến định đeo vào.
Diệp Thù Yến theo phản xạ rút tay về, ghê tởm nhìn toàn thân anh ta: bảy ngón tay anh ta đeo nhiều loại nhẫn khác nhau, trên cổ có mấy sợi dây chuyền, một cái trông giống như xích chó, anh không thể hiểu nổi, vì sao đến hộp đêm lại phải ăn mặc thế này, rốt cuộc là đẹp trai chỗ nào? Tạ Phi Triết cũng không khó chịu, anh ta nghịch chiếc nhẫn trong tay nói: "Đã muốn thay đổi thì nên làm cho kỹ lưỡng hơn. Cậu không biết rằng đảo ngược hoàn toàn hình tượng của bản thân sẽ rất dễ khiến người ta kinh diễm sao?”
“Kinh diễm chính là vũ khí hữu dụng nhất làm cho người ta nhất kiến chung tình và bảo trì cảm giác mới mẻ của tình yêu.”
Diệp Thù Yến không khỏi suy tư, nhất thời cảm thấy anh ta đang lừa dối anh, nhưng lại cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý, ngay khi anh chần chờ, Tạ Phi Triết đã nhanh tay lẹ mắt đeo hai cái nhẫn vào ngón tay anh.
Diệp Thù Yến đưa tay nhìn xuống, chiếc nhẫn màu bạc, hoa văn kỳ lạ, nhưng cũng không quá khoa trương, vì vậy không từ chối. Tạ Phi Triết vừa cười vừa tháo một sợi dây chuyền răng sói từ trên cổ xuống. Có lẽ bởi vì không phải là dây xích chó, Diệp Thù Yến do dự một chút rồi cúi đầu đeo vào. Tạ Phi Triết lại giúp anh xắn tay áo lên hai vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, cuối cùng nhìn lên nhìn xuống, hưng phấn huýt sáo về phía anh: “Hoàn mỹ.”
Diệp Thù Yến không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn về phía người giơ điện thoại di động cách đó không xa. Đối phương bị dọa rút tay về, nhưng tấm ảnh cuối cùng vẫn ngoan cường gửi đi. Trong nhóm tiếp tục nổ nồi: [Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tôi vừa nhìn đã không nhận ra Diệp đại thiếu, có bao giờ anh ấy ăn mặc… trẻ trung thanh xuân như vậy đâu!]
[Cũng không khoa trương như vậy chứ, chỉ là kiểu áo sơ mi rộng hơn một chút, còn có thêu hoa thôi mà?]
[Nhưng... loại phong cách lạnh lùng và hoang dã này đẹp trai quá! Trời... Tôi thế mà lại nghĩ ra mấy ý nghĩ đại nghịch bất đạo...]
Tạ Phi Triết quả thực không lừa Diệp Thù Yến, tạo hình lần này của anh rất thành công. Chờ đến khi Đường Noãn bưng khuôn mặt lãnh đạm từ trong phòng đi ra, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thù Yến hiện rõ vẻ sửng sốt, trong mắt hiện lên tia kinh diễm.
Diệp Thù Yến thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhếch khóe môi, vẫy vẫy tay với cô. Đường Noãn chậm rãi đi tới, mọi người phía sau cũng nối đuôi nhau đi ra ngoài. Tuy bọn họ cũng tò mò không biết sau khi Diệp Thù Yến thay đổi phong cách như vậy thì Đường Noãn sẽ tỏ vẻ như thế nào, nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại, chỉ gật gật đầu với Diệp Thù Yến xem như chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi. Mà Diệp Thù Yến cũng không chia ánh mắt cho bất kỳ ai khác, anh chỉ chăm chú nhìn Đường Noãn cho đến khi Tiêu Thiên Diệp bước ra.
Người thanh niên tự tin thái quá này lúc này rất thức thời, vô cùng khiêm tốn trà trộn vào trong đám người, muốn lặng lẽ lẻn đi, có thể thấy rõ anh ta đang lợi dụng Đường Noãn, đặc biệt là khi...