Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-11-11 14:50:11
Lượt xem: 42

Anh cắn răng tiến lên bấm chuông cửa, nhưng hồi lâu cũng không có người ra mở cửa — — người này là đang giả vờ như không có ai ở nhà. Diệp Thù Yến tức giận nở nụ cười, đang định nhẫn mật khẩu mở cửa thì nghe thấy người nào đó cười lạnh: [Để xem anh ta có thể trực tiếp dùng mật mã mở cửa được không]

[Dù sao thì mình cũng thay đổi mật khẩu rồi, chắc chắn anh ta không vào được đâu.]

Diệp Thù Yến dừng lại, nheo mắt lại ngừng gõ cửa, xoay người dựa vào tường chờ đợi.

Quả nhiên, trong vòng hai phút, ngoài cửa có động tĩnh. Diệp Thù Yến nhìn thấy cái đầu nhỏ lặng lẽ thò ra ngoài nhìn xung quanh, giống như một con chuột hamster nhỏ.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Đường Noãn “rụt” cổ lại. Vừa định đóng cửa lại, Diệp Thù Yến đã nhanh chóng tiến lên chặn lại, cười nói: "Cố tình tó ra gặp anh, em đang lo lắng cho anh à?”

Đường Noãn cũng chặn cửa không cho anh vào: "Anh đừng ở đấy mà tự mình đa tình, ai thèm quan tâm đến anh, tôi ra xem đồ ăn đặt đã đến chưa.”

Nhưng chút sức của cô sao địch nổi Diệp Thù Yến, anh rất dễ dàng đẩy cửa ra ép cô vào trong, đắc ý nói: “Ừ, anh biết em nghe được tiếng anh bấm chuông cửa, chỉ là ra hơi muộn một chút thôi.”

Đường Noãn nghe anh nói vậy thì không khỏi chột dạ, nhưng vẫn cố trừng mắt: “Sao anh lại vô lại vậy hả?”

Diệp Thù Yến thản nhiên cười: “Học theo em mà? Em cũng biết trước đó anh đứng đắn nghiêm túc biết bao?”

Đường Noãn chán nản, là lỗi của cô sao?

Diệp Thù Yến đưa tay xoa đầu cô, nở nụ cười cưng chiều: "Được rồi, đừng quậy nữa, anh có mang đồ ăn cho em.”

Anh thò đầu vào nhìn thoáng qua bên trong, TV đang bật, hóa ra vừa rồi cô đang khen nhân vật trên TV đẹp trai. Ánh mắt Diệp Thù Yến dừng lại trên hình ảnh tạm dừng, dùng ánh mắt soi mói đánh giá một lượt, vóc dáng chắc hẳn không cao, đầu hơi lớn, dáng người, ách, cơ bắp quá khoa trương, tổng thể mà nói cũng chỉ có vậy.

Sau khi xác định nam diễn viên kia không quá đẹp, anh yên tâm đi vào phòng bếp, nhìn khoảng cách xa, anh bỗng nhiên bất động thanh sắc hỏi: “Thật sự em đã đổi mật khẩu cửa rồi à? Là bao nhiêu thế?”

Đường Noãn hừ một tiếng, tất nhiên là cô không trả lời, nhưng Diệp Thù Yến bắt được một dãy số xẹt qua rất nhanh, hiển nhiên đúng là ngày hôm trước.

Cho nên, ngày anh tỏ tình với cô là một ngày đặc biệt đối với cô sao? Diệp Thù Yến vui vẻ nhếch mép, đặt đồ ăn nhẹ và bia đã mua vào khay rồi mang ra ngoài. Đường Noãn đã ngồi trên sô pha tiếp tục xem TV, bộ dạng hoàn toàn không có ý định để ý đến anh.

Diệp Thù Yến ngồi xuống bên cạnh cô một cách tự nhiên, Đường Noãn hừ lạnh một tiếng rồi lùi ra xa. Diệp Thù Yến cười cười, cầm một cái chân gà đưa cho cô, hình như cô rất thích ăn món này.”

Anh mở tủ lạnh của tôi à?”

Đường Noãn bất mãn nhưng vẫn thành thật nhận lấy.

Chân gà ngâm ớt của Đường Kim Hâm quả thực rất ngon, vì biết cô thích, cho nên cứ cách vài ngày là ông ấy sẽ ngâm một lần. Đường Noãn vì tiết kiệm, nên cô chia nó thành nhiều phần, mỗi lần chỉ lấy một phần, nếu không, cô sẽ chịu không nổi mà ăn hết chúng cùng một lúc mất. Diệp Thù Yến mở một lon bia đưa cho cô: "Cái này ngon.”

Đường Noãn không nghi ngờ anh, uống một ngụm, lập tức cảm thấy thoải mái, giá mà không có người này ở bên cạnh thì tốt rồi. Diệp Thù Yến khẽ mỉm cười, cảm thấy đằng sau có hơi cấn cấn, đưa tay sờ soạng một chút, lấy ra một cái laptop, tiện tay mở trang danh sách tên các loại phim truyền hình lên, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra được loại phim truyền hình, các loại số liệu như: tuyên truyền định vị, đánh giá phân tích và thành tích cuối cùng,…

Hóa ra là đang làm nghiên cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-136.html.]

Diệp Thù Yến biết cô muốn cùng Quý Vân và Lý Thu Thu làm một hạng mục điện ảnh và truyền hình, không biết tại sao lại nhớ tới hệ thống Noãn Dương.

Để nhìn nhận một cách thấu triệt các chức năng hệ thống như vậy, chắc hẳn trước đó cô cũng phải thử hết một loạt các khách sạn. Với sự nghiêm lúc này...

[A a a a a! !]

Diệp Thù Yến bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn người vừa rồi anh còn muốn khen đang nhìn chằm chằm TV không chớp mắt: [... Đẹp trai c.h.ế.t mất thôi! Đây là thứ tôi có thể xem mà không tốn tiền sao?]

Diệp Thù Yến nhìn nam diễn viên cởi áo trên màn hình: . . .

[Cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư này...] Đường Noãn xem rất nghiêm túc.

Diệp Thù Yến hít một hơi thật sâu, nhét chén rượu trong tay mình vào bàn tay Đường Noãn vừa ném đi miếng xương gà.

“Anh làm gì vậy?”

Đường Noãn không hiểu, di chuyển ngón tay vừa mới ăn chân gà ra khỏi chén rượu, ghét bỏ nói: “Dính dầu đấy.”

Nói xong, mắt cô lại không rời màn hình TV, đôi mắt sáng ngời.

"Cầm giúp anh.”

Diệp Thù Yến thản nhiên nói.

Đường Noãn đang xem đến đoạn kích động: Nam chính bị thương cởi quần áo, nữ chính cứu chữa, đạo diễn quay vô cùng duy mỹ... Bởi vậy, căn bản không thèm nghĩ lý do tại sao anh không đặt chén rượu lên bàn trà, mà nhất định đòi cô cầm giúp. Chờ đến khi khóe miệng cô bất giác nhếch lên, thì chợt cảm thấy eo mình bị siết chặt, cả người không thể khống chế nhào sang bên cạnh. Còn có một giọng nói không chút để ý đè trên đỉnh đầu nhắc nhở: “Cẩn thận chén rượu, đổ ra ngoài là khó lau lắm đấy.”

Đường Noãn phản xạ có điều kiện khống chế cho chén rượu cân bằng, lúc phản ứng lại thì một tay cô nâng ly rượu, cả người đều nép vào n.g.ự.c người đàn ông, nhìn qua có vẻ như cô đang yêu thương nhớ nhung anh vậy.

“Diệp Thù Yến!” Cô tức giận ngẩng đầu lên: “Anh đang làm gì... vậy?”

Giọng điệu mấy chữ sau không khỏi thay đổi. Chỉ thấy Diệp Thù Yến vươn tay, kéo lỏng cà vạt, bàn tay khớp xương rõ ràng mở nút thắt đầu tiên ra, lộ ra hầu kết gợi cảm. Đường Noãn theo bản năng nuốt nước miếng, vội cụp mắt xuống: "Này, đừng có giở thói lưu manh!”Tuy nhiên, Diệp Thù Yến không dừng lại chút nào, tiếp tục cởi cúc áo thứ hai, dư quang của Đường Noãn không thể tránh khỏi quét tới xương quai xanh mơ hồ lộ ra cùng hình dáng cơ bắp như ẩn như hiện phía dưới...

Một giọng nói trầm trầm vang lên ở trên đỉnh đầu: "Ai giở thói lưu manh? Không phải em muốn nhìn sao? Cần gì phải tìm đâu xa, anh đã nói rồi, anh sẽ đáp ứng nhu cầu của em, đây là nghĩa vụ của chồng chưa cưới.”

Đường Noãn: . . . Thấy anh sắp cởi cúc áo thứ ba, Đường Noãn cố gắng đứng dậy, nhưng hai tay cô đang cầm chén rượu, hoàn toàn không có chỗ mượn lực, Diệp Thù Yến dễ dàng dùng một tay giữ cô xuống làm cô không thể di chuyển. Đường Noãn nghiến răng ngẩng đầu lên: "Đủ rồi...”

Giọng điệu mấy chữ sau không khỏi yếu đi.

Không biết từ lúc nào Diệp Thù Yến đã cúi đầu xuống, lúc này hai người gần như nghe được hơi thở của nhau. Trong đôi mắt phượng thường ngày lạnh lùng kia có một cơn gió lốc mà Đường Noãn chưa từng nhìn thấy, trực giác bảo cô rằng có nguy hiểm. Quả nhiên Diệp Thù Yến bị cơn bão kia khống chế, từng chút từng chút cúi đầu xuống, chỉ cần nửa cetimet nữa... Anh đã có thể nếm được mùi vị mà anh khát cầu... [Tất cả chỉ là ảo giác! Không có chuyện gì cả! Xin thí chủ hãy bình tĩnh! Thí chủ thí chủ, tỉnh táo chút đi! !]

Diệp Thù Yến dừng lại, nhìn đôi mắt vô tội của cô, không khỏi dở khóc dở cười buông tay ra.

Đường Noãn nhân cơ hội lấy khuỷu tay đẩy n.g.ự.c anh một cái, mượn lực ngồi dậy, cười lạnh một tiếng, anh cho rằng cô từng nếm trải thất bại một lần rồi mà không có sự chuẩn bị gì cho lần tiếp theo sao? Đường Noãn cô đây sẽ không ngã ngựa trên cùng một chỗ! Nếu anh còn dám làm càn, cẩn thận cô khiến niệm cho anh thành tu sĩ luôn. Diệp Thù Yến bị chọc cười, nhịn không được đưa tay gõ đầu cô. Đường Noãn tiếp tục quay đầu xem TV, Diệp Thù Yền thở dài, cầm lấy chén rượu cô vừa đặt trên bàn trà lên, ra hiệu cho cô cụng ly.

Loading...