Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-11 07:05:48
Lượt xem: 39
Đường Noãn biết phải nói chính sự, âm thầm hít vào một hơi, chào hỏi với Đường Nguyệt rồi đi theo Diệp Thù Yến ra ngoài. Trước khi Diệp Thù Yến đóng cửa, ánh mắt anh nhìn trợ lý Văn còn đang khiếp sợ hiếm khi chột dạ, thừa dịp Đường Noãn và Đường Nguyệt không chú ý, nhanh chóng làm một cái khẩu hình.
Trợ lý Văn lại khiếp sợ, ông chủ của anh ấy lại làm ra loại động tác nhỏ này, sau khi nhận ra ông chủ của anh ấy đang nói cái gì, tinh thần anh ấy nhất thời rung lên.
Một cấp dưới tốt đương nhiên là phải gánh nồi thay cấp trên trong thời điểm thích hợp! Anh ấy quanh đầu nghênh đón ánh mắt của Đường Nguyệt, cho dù người phụ nữ này khó nói chuyện, anh ấy cũng phải thu phục được cô ấy!
Vì tiền thưởng! À, không, vì ông chủ!
Đường Noãn không biết sóng ngầm mãnh liệt sau lưng, sau khi đi ra thấy bước chân của Diệp Thù Yến nhanh chóng, gần như cô phải chạy chậm mới đuổi kịp anh. Lần thứ n cô cảm thấy Diệp Thù Yến vội vàng, đến cùng anh phải thích cô gái kia như thế nào... Cửa thang máy mở ra, Diệp Thù Yến trực tiếp cất bước đi vào, Đường Noãn theo sát phía sau.
Kết quả Diệp Thù Yến đi ở phía trước chỉ bước một bước vào rồi lập tức xoay người lại, Đường Noãn không kịp phòng bị, mặt đối mặt nhìn anh, suýt chút thì va vào người anh, cô kinh hãi ngửa ra sau, mắt thấy sắp ngã ra khỏi thang máy.
Một cánh tay mạnh mẽ vòng quanh bên hông, nhanh chóng kéo cô lại, sau đó bởi vì quán tính cuối cùng Đường Noãn cũng hung hăng nhào vào trong lồng n.g.ự.c của Diệp Thù Yến. Đường Noãn chưa định hồn, cho đến khi một bàn tay xoa gáy cô, âm thanh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Không sao chứ.”
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, luôn cảm thấy giọng nói kia mang vẻ vui mừng. Đường Noãn không ngẩng đầu, chỉ quay người một cái, tự tay đẩy n.g.ự.c của Diệp Thù Yến ra, anh không để ý đến cô ấy, vừa vào thang máy đã vứt người ta ra sau đầu hả?
Diệp Thù Yến bất đắc dĩ, vì sao cô luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng ngược lại thế nhỉ? Nhưng anh cũng biết đây là cơ chế tự bảo vệ của cô, để cô thuận tiện có thể bứt ra trốn đi bất cứ lúc nào. Cho nên lúc này anh không thể sốt ruột, nếu không nhất định cô sẽ chạy mất. Ôn hương nhuyễn ngọc ngày nhớ đêm mong đang ở trong lòng, Diệp Thù Yến thật sự không nỡ buông tay.
Cảm thấy lực đạo chống trên n.g.ự.c mình dần trở nên mạnh hơn, Diệp Thù Yến rũ mi nhìn đỉnh tóc của cô… cuối cùng lùi về phía sau một bước. Nhận thấy được động tác của anh, trong lòng Đường Noãn có chút nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đứng thẳng người thì người đàn ông định lùi về phía sau dường như vấp phải cái gì đó, cánh tay vòng qua eo cô chưa kịp buông ra, ôm cô ngã về sau.
Cơ thể của Đường Noãn không khống chế được mà nghiêng về phía trước, sợ đến mức phải nhắm mắt lại, ôm chặt lấy eo anh…Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Đường Noãn chậm rãi mở mắt, mới phát hiện Diệp Thù Yến đứng thẳng tắp, căn bản không hề bị ngã sấp xuống, ngược lại là cô đang dựa sát vào trong n.g.ự.c anh.
Đường Noãn nhanh chóng muốn đứng thẳng dậy, nhưng cánh tay bên eo lại ôm chặt như sắt. Đường Noãn không thể không ngửa đầu nhìn anh, Diệp Thù Yến lại không cúi đầu, Đường Noãn chỉ có thể nhìn thấy tuyến cằm có góc cạnh rõ ràng của anh.
"Xin lỗi.”
Mí mắt của anh cụp xuống, che khuất hơn nửa con ngươi, Đường Noãn hoàn toàn không nhìn rõ ánh mắt của anh, giọng anh khàn khàn: "Không có việc gì chứ?”
Đường Noãn lắc lắc đầu, lại đẩy ra, cánh tay bên hông mới chậm rãi rút ra, phảng phất như lo lắng cô đứng không vững, rời đi rất chậm.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại tràn ra, Đường Noãn cố gắng áp chế nhịp tim của chính mình, xoay người đi về phía trước một bước.
Đang âm thầm hít sâu, cánh tay người đàn ông bỗng nhiên lại vươn qua vai cô, Đường Noãn có thể cảm nhận được đối phương đến gần một cách rõ ràng, cuối cùng hơi thở lại phun vào bên tai cô.
Đường Noãn kinh hãi quay đầu, thấy được bên mặt tuấn mỹ của người đàn ông, mà đối phương cũng đang quay đầu nhìn cô, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Đường Noãn cảm giác như mình lại bị đối phương ôm vào trong tồng ngực, quanh người đều là hơi thở nam tính Cô phản xạ có điều kiện bước về phía trước một bước, ngoài mạnh trong yếu nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Diệp Thù Yến đứng thẳng người, nhìn cô ý bảo: "Ấn thang máy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-133.html.]
Đường Noãn mới phát hiện sau khi hai người bọn họ đi vào đã xảy ra tình huống như vậy, hai người còn chưa kịp ấn thang máy.
Cô không nhịn được mà nhìn Diệp Thù Yến một cái, biểu cảm của anh tự nhiên, đứng ở chỗ đó, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ điều gì không thích hợp, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Nếu như giờ phút này mí mắt của Diệp Thù Yến nhếch lên, Đường Noãn có thể nhìn thấy được cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt của anh, có lẽ cảm xúc đó sẽ làm cô phải e sợ.
Diệp Thù Yến yên lặng nghĩ, trước kia anh cũng từng ôm cô, song lại hoàn toàn khác xa so với hiện tại…
Sớm biết vậy thì anh đã khắc chế một chút, hiện giờ thực tủy biết vị, người đứng ngay trước mặt anh, bỗng nhiên trở thành dụ hoặc khó có thể kháng cự…
[Nam Mô A Di Đà Phật Nam Mô A Di Đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc... Là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, không cấu không sạch, không tăng không giảm...]
Diệp Thù Yến: . . . Anh nhìn bóng lưng của Đường Noãn, dở khóc dở cười, sao anh lại cảm thấy cô đọc kinh càng ngày càng thuần thục vậy nhỉ? Chẳng qua rất nhanh anh đã không cười nổi nữa, anh phát hiện vợ chưa cưới của mình niệm kinh đến mức sắp xuất gia luôn rồi. Quay lại văn phòng, Diệp Thù Yến gọi thư ký mang đĩa trái cây đi vào bảo Đường Noãn chờ một lát, còn anh đến phòng tắm để tắm rửa thu thập một chút.
Ngồi máy bay gần mười hai tiếng, vốn định về nhà gặp cô, kết quả vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của trợ lý Văn, nói cô bỗng nhiên muốn đến công ty làm hợp đồng luôn, nên anh đành phải đến thẳng công ty. Trước khi ra ngoài, anh soi gương nghĩ nghĩ, tháo cà vạt xuống, buông lỏng cúc áo trên cùng ra, hình như cô rất thích hầu kết của anh…Kết quả đi ra ngoài, anh thấy Đường Noãn mặt không có chút thay đổi, trong lòng còn đang niệm kinh, quả thật không có một chút tạp niệm nào. Diệp Thù Yến không biết nói gì lại buồn cười: "Nghĩ gì thế?”
[Nghĩ xem bao giờ anh từ hôn với tôi, sẽ cho tôi bao nhiêu tiền bồi thường, để tôi về chuẩn bị một vài tài khoản.]Cô đang ở trong phạm vi ba mét gần anh mà suy nghĩ không chút e dè, Diệp Thù Yến nhìn gương mặt sắp siêu phàm thoát tục của cô, cuối cùng cũng ý thức được chuyện xảy ra rất có thể không hề nhỏ.”
Đi ăn cơm trước.”
Diệp Thù Yến kéo cô đứng dậy: "Đã mười mấy tiếng anh chưa được ăn cơm rồi.”
Trên đường đi nhanh chóng lướt xem Weibo và vòng bạn bè của Đường Noãn, không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp, nghĩ nghĩ rồi đòi Wechat của Quý Vân ở chỗ trợ lý Văn.
Lúc hai người đến phòng ăn, cuối cùng Diệp Thù Yến cũng nhìn thấy tấm hình kia. Anh đau đầu nhìn Đường Noãn ngồi phía đối diện không nói một lời như thế ngoại cao nhân đang gắp thức ăn, đưa điện thoại di động lên trước mặt cô: "Bởi vì cái này?”
Đường Noãn bớt chút thời gian liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Không phải.”
“Đây là hiểu lầm.”
Diệp Thù Yến bất đắc dĩ giải thích: "Chỉ là đúng dịp anh tham gia tiệc mừng kỷ niệm hôn nhân của đối tác, không ngờ mẹ anh cũng ở đó, con người bà ấy thế nào thì em cũng biết rồi đó…”
Đường Noãn lại ăn một miếng măng: “Ừ, tôi biết, không hiểu lầm.”
Nhưng bộ dáng của em cũng đâu phải như không hiểu lầm. Diệp Thù Yến thở dài tiếp tục giải thích: "Chúng ta đính hôn ba năm, chắc em cũng phải hiểu anh, loại chuyện này anh sẽ không làm.”
Đường Noãn nhìn anh không hiểu sao cảm thấy mệt c.h.ế.t đi được, cô cho rằng bọn họ có thể ngầm hiểu lẫn nhau.