Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:55:21
Lượt xem: 36
Diệp Thù Yến nhìn ông Knowfton, vốn không thích nói chuyện mà giờ lại cãi nhau với bà Ricky chẳng khác gì hai đứa trẻ con, mấy câu này nghe thì rất nghiêm trọng, nhưng từ trong giọng điệu của họ thì có vẻ cũng chỉ là vài câu dỗi mà thôi, cuối cùng hai người họ thân mật khoác tay nhau rời đi. Trong lòng Diệp Thù Yến thầm nghĩ, đúng là con người ta yêu đương sẽ dẫn đến thần kinh không được bình thường, ông Knowfton là người ngoài năm mươi nhưng lại chẳng khác gì một đứa con nít năm tuổi cả.
Diệp Thù Yến vẫn tới dự tiệc, tất cả những mail trợ lý Văn gửi tới, anh đều đã xử lý xong, trong khoảng thời gian này anh cần tìm một số việc để làm mình bận hơn.
Chỉ là không ngờ lại gặp được Đặng Quỳnh trong buổi tiệc, bà đang khoác tay người đàn ông cao to, cười như thiếu nữ.
Diệp Thù Yến còn nhớ vài ngày trước bà còn đang kêu thất tình.
Diệp Thù Yến muốn tránh mặt bà, nhưng lại bị một số cô gái túm lại chào hỏi, cuối cùng anh vân bị phát hiện. Thấy bà chạy sang đây, Diệp Thù Yến cũng chẳng trốn nữa, nếu không e là bà sẽ tìm tới tận chỗ anh ở, hai người họ kéo nhau đi tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Cũng không hiểu vì sao Đặng Quỳnh lại vui như vậy: “Con cũng đến đây à? Sao không liên lạc với mẹ?”
Diệp Thù Yến đáp: “Con đến công tác, không biết mẹ ở đâu.”
Đặng Quỳnh làm bộ như con cứ mạnh miệng tiếp đi, mẹ biết hết, hiếm khi nói theo lời anh: “Được được được, mẹ biết công việc của con rất bận, nếu hôm nay đã đến đây rồi thì gặp Bella đi, vừa hay con bé cũng ở đây.”
Nói xong lấy điện thoại ra gọi điện. Diệp Thù Yến thấy không đúng lắm, giữ tay bà: “Bella gì?”
Đặng Quỳnh nói: “Mẹ biết con cẩn thận, không tin mẹ, muốn tự mình khảo sát một chút, nhưng nghe ngóng kiểu gì cũng không bằng tự gặp mặt, đúng không?”
Diệp Thù Yến nghe đến mơ hồ: “Khảo sát gì cơ? Gặp mặt gì cơ? Rốt cuộc mẹ đang nói gì thế?”
Đặng Quỳnh nói: “Mấy ngày trước không phải mẹ đã nói với con rồi à, mẹ giới thiệu Bella cho con, tính cách con bé vừa cởi mở lại còn nhiệt tình, cũng rất chú tâm làm việc hệt như con, cũng không phải loại phụ nữ thích trêu chọc lung tung, quan điểm hôn nhân rất giống con.”
Diệp Thù Yến nhăn mày: “Con nhớ con từng nói với mẹ, chúng ta tôn trọng lẫn nhau, chuyện của con không cần mẹ nhúng tay vào.”
“Còn nữa, từ trước đến nay con không hề có ý định từ hôn, nếu mẹ cứ tiếp tục ôm hy vọng như vậy thì khi con vừa về sẽ kết hôn ngay lập tức, để mẹ bớt lo.”
Đặng Quỳnh tức giận: “Mẹ còn chưa đủ tôn trọng con sao? Mẹ cũng đã tiếp nhận quan điểm hôn nhân của con rồi, con còn muốn gì nữa?”
Nói đến cái này, Đặng Quỳnh không kìm được tức giận: “Trách nhiệm đúng là dài lâu hơn tình yêu, nhưng con cảm thấy chỉ có trách nhiệm mà không có tình yêu, làm sao có thể khiến đối phương hạnh phúc?”
Diệp Thù Yến sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của Giang Miểu lúc trước, khi đó anh tự cho là đã làm tròn trách nhiệm của chồng chưa cưới, nhưng Đường Noãn vẫn bị tổn thương...
“Nói đến cùng, chỉ là do con nhát gan yếu đuổi!” Đặng Quỳnh lạnh lùng khinh bỉ anh: “Mẹ biết chuyện học hành và sự nghiệp, những thứ này chỉ có không ngừng nỗ lực thì mới đặt được thành tựu, cho dù thất bại cũng có thể tìm được nguyên nhân, nhưng tình yêu không giống thế, biến số của nó rất lớn, nếu con cảm thấy con không khống chế được, con sợ bị tổn thương, vậy thì con cứ bài xích, tránh né, ngay cả dũng khí thử nghiệm cũng không có luôn đi! Sao con lại cư xử như cái đồ nhu nhược vậy!”
Đặng Quỳnh mắng xong, thấy Diệp Thù Yến ngây dại, không khỏi hoảng sợ.
Thằng con trai này của bà suốt ngày chỉ biết im lặng, từ khi nào nó lại có loại biểu cảm này?
Bà nhẹ giọng khụ một tiếng, nhanh chóng bỏ qua đề tài này, chuyển sang quan điểm hôn nhân của Diệp Thù Yến: “Nếu con cảm thấy kết hôn chính là tìm đối tượng hợp tác, trong giới này ngoại trừ Đường Noãn ra cũng không phải không có ai khác, chẳng lẽ không nên chọn người tốt nhất sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-131.html.]
“Ba của Beffa là ông trùm giới tài chính ở đây, con bé cũng là người thừa kế duy nhất trong nhà, mẹ đã từng nói chuyện với con bé, cách nhìn của con bé cũng khá giống con, cũng rất quan tâm đến sự nghiệp, có thể hỗ trợ mà không kéo chân nhau.”
“Mặc dù con đã không yêu đương, vậy bình tĩnh lý trí phân tích một chút, nên biết, hợp tác với Betfa sẽ tốt hơn Đường Noãn chứ...”
Nhưng anh chưa từng nghĩ đến người khác, vợ tương lai của mình, trừ Đường Noãn ra, anh chưa từng nghĩ tới ai.
Diệp Thù Yến bỗng che mắt, mẹ anh nói rất đúng, nếu như anh thật sự tỉnh táo lý trí, như vậy khi Đường Noãn lần lượt muốn từ hôn, anh nên dứt khoát nhanh nhẹn lui ra, mà không phải dùng những thủ đoạn ngây thơ buồn cười kia để trêu chọc cô, mỗi một thứ ấy đều là tiền đề để trói chặt cô bên người mình.
Thích hợp gì chứ, không muốn lãng phí thời gian tìm người khác gì chứ, mấy cái cớ đó của anh chỉ là muốn cô ở lại bên mình, vợ chưa cưới của anh chỉ có thể là cô.
Đồ nhu nhược? Không ngờ trên người mình lại xuất hiện cái từ này, mẹ anh nói đúng, anh đã phải trải qua quá nhiều, nên anh sợ tổn thương, sợ hãi một tương lai không xác định, thế nên mới lựa chọn tránh né, bởi anh không có lòng tin vào bản thân mình.
Đặng Quỳnh thấy vẻ mặt của anh mềm đi, tiếp tục tẩy não: “Loại tình cảm này, không ai có thể khống chế được, cho dù lùi một vạn bước, bản thân con có thể khống chế, nhưng sao có thể cam đoan Đường Noãn cũng có thể khống chế được? Nhỡ đâu cô ấy yêu con thì làm sao bây giờ? Ly hôn? Hay là tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này?”
“Ly hôn không phải hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của con sao? Nhưng tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân, cô ấy yêu con, nhưng con không yêu cô ấy, điều này không phải sẽ tạo thành tổn thương cho cô ấy sao? Bản thân con sợ tổn thương, rồi đi làm tổn thương người khác, con cảm thấy đây là vấn đề mà chịu trách nhiệm có thể giải quyết ổn thỏa được sao?”
Diệp Thù Yến chợt nhớ tới lúc Đường Noãn giãy dụa trong lòng, cô rõ ràng rất vui, cũng ôm kỳ vọng vào anh, nhưng vì sao lại giãy giụa?
Là bởi vì anh giãy dụa, cô sống như người trong suốt, hiển nhiên bất cứ khi nào anh giãy dụa cũng có thể làm tổn thương đến cô, cô sợ bị tổn thương nên đồng thời đang cố gắng rời xa anh, nhưng cuối cùng cũng không nỡ rời đi... Anh cũng không cho rằng cái gọi là bồi thường của anh đã trói buộc cô bên người mình.
Chưa giờ phút nào Diệp Thù Yến ý thức được mình khốn nạn như giờ phút này. Đặng Quỳnh thấy anh im lặng, cẩn thận nói: “Có lẽ con không đồng tình với cách làm này của mẹ, nhưng..”
“Mẹ nói đúng.”
Thế mà Diệp Thù Yến lại mở miệng. Đặng Quỳnh kinh ngạc trừng to mắt, không ngờ có ngày Diệp Thù Yến lại đồng tình với ý kiến của bà, trong lòng bà vui vẻ, lập tức bấm số điện thoại của Bella.
Nhưng lại thấy anh đặt ly rượu xuống đi thẳng ra ngoài: “Quả thật không phải chỉ có trách nhiệm mới giải quyết được vấn đề trong hôn nhân, một cuộc hôn nhân thật thụ, hoàn mỹ chắc chắn phải có tình yêu.”
Đặng Quỳnh kinh sợ: “Con đang trêu chọc mẹ hả?”
Diệp Thù Yến nhìn bà, đáy mắt hiện lên ý cười: “Không, con muốn nói, từ trước đến giờ con chưa từng nghĩ đến việc từ hôn với Đường Noãn, con thích cô ấy.”
Đặng Quỳnh: ! ! !
Bà nghi ngờ anh đang chọc bà, lúc bà bảo anh yêu đương đi thì anh nói phải chịu trách nhiệm, lúc bà nói anh chịu trách nhiệm thì anh lại nói muốn có tình yêu. Nhưng lý do này lại khiến bà hoàn toàn không thể phản bác.
Diệp Thù Yến lấy điện thoại gọi cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay chuyến gần nhất.”
Rút đi những thứ cản trở kia, anh mới phát hiện tưởng niệm thành tai họa, thời gian của anh bị công việc lấp đầy, cảm xúc cố gắng đè nén, nhưng không làm cho tình cảm của anh đối với cô giảm bớt một chút nào, ngược lại còn bị tưởng niệm nhấn chìm, anh muốn nhìn thấy cô, ngay lập tức.