Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:41:22
Lượt xem: 48
Diệp Thù Yến cũng không biết cô làm ra sao, quần áo đã biến thành kiểu cô chéo, lộ ra gần nửa bên bả vai, trước n.g.ự.c hình như dùng phương pháp đan xen, tạo một nếp uốn vừa thời thượng vừa cá tính, vạt áo nhét vào trong váy. Nếu không phải là cùng màu sắc và chất liệu, anh gần như không nhận ra đó là áo sơ mi của mình.
Diệp Thù Yến thấy ánh mắt cô lấp lánh, ánh mắt quét qua xương quai xanh tinh xảo của cô, rũ mắt lau tóc: “Chả ra kiểu dáng gì.”
Đường Noãn bất mãn bĩu môi: “Không biết thưởng thức.”
Di động vang lên một tiếng, Đường Noãn nhìn qua: “Ôi, đến giờ rồi, tôi đi họp trước, bái bai!”
“Đợi đã.”
Diệp Thù Yến nhíu mày nhìn chằm chằm nửa đầu vai lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của cô: “Cứ vậy mà ra ngoài?”
Cô muốn câu dẫn ai nữa?
Đường Noãn nghi hoặc: “Không phải là rất đẹp à?”
Cảm giác gần giống cổ chữ V, cũng không lộ nhiều, mấu chốt nhất là, hoàn toàn không nhìn ra là áo sơ mi đàn ông.
Diệp Thù Yến mặt vô cảm đi tới trước mặt cô, giơ tay kéo một bên cổ áo lên.
Đường Noãn: . . .
“Xấu muốn chết.”
Cô vừa nói vừa kéo cổ áo xuống. Diệp Thù Yến lại kéo lên, còn đè lại không cho phép cô kéo xuống: “Tôi cho rằng cho chồng chưa cưới cảm giác an toàn cũng là nghĩa vụ đúng đắn của vợ chưa cưới.”
Đường Noãn không biết vì sao anh bỗng nhiên nổi hứng phản nghịch, cô gạt bỏ tay anh rồi kéo cổ áo xuống, vì dùng sức tương đối lớn, toàn bộ đầu vai đều lộ ra ngoài, cô hơi sửng sốt, nhưng vì khí thế, Đường Noãn vẫn nhìn Diệp Thù Yến khiêu khích: “Vậy anh nói từ hôn đi!”
[Buồn cười, dù lúc này anh ấy kéo lên, sao anh ấy biết được lúc ra khỏi cái cửa này mình có kéo xuống không chứ? Ngây thơ!]
Đôi mắt Diệp Thù Yến tối sầm lại: "Nếu như vậy...”
Đường Noãn ngẩng đầu: “Làm sao?”
Diệp Thù Yến nắm bả vai cô, chợt ép cô lên phía tường đằng sau, cúi đầu xuống. Đường Noãn hơi mê mang, bất tri bất giác cảm nhận được sức nóng, hơi thở ấm ướt từ trên bả vai và xương quai xanh truyền đến: “Ưm~”
Không biết là vì ngạc nhiên hay là vì những thứ khác, tiếng này mang theo chút run rẩy mềm mại, người đàn ông đang chôn giữa cổ cô hơi ngừng lại, Đường Noãn cảm thấy bả vai đau xót thì cả giận: “Anh là chó hả?”
Diệp Thù Yến cũng không phản bác lại, buông cô ra, hài lòng nhìn dấu vết: “Em muốn mặc thế nào thì mặc.”
Đường Noãn: . . .
Cuối cùng cô kéo cổ áo cho thật kín đáo rồi hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài.
Diệp Thù Yến nhìn bóng lưng cô, rũ mắt rơi vào trầm tư... Diệp Thù Yến ngồi trước bàn làm việc nửa này, nhấc tay gõ vào trình duyệt: “Làm thế nào để buông bỏ tình cảm với một người.”
Bên dưới trả lời tùm lum, đa số những câu trả lời trên đó đều giống lời anh nói: “Mặc cho thời gian, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.”
Diệp Thù Yến nghiêm túc xem hết chuỗi kết quả đó.
Đúng vậy, vào lúc anh ép Đường Noãn vào tường cũng là lúc anh ý thức được, dựa vào ý chí căn bản không đánh lại hormone của bản thân, ít nhất anh biết hai người sống cùng trong một toà nhà, trái tim của anh lúc nào cũng bị cô thu hút khó lòng kháng cự. Như thế không được, anh cần một khoảng thời gian và không gian riêng để yên tĩnh. Chờ trợ lý Văn bước vào báo cáo công việc, Diệp Thù Yến bỗng nhiên nói: “Sắp xếp giúp tôi một chuyến công tác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-129.html.]
Trợ lý Văn ngơ ra, không lẽ nghỉ ngơi ở nhà vẫn cần phải đi công tác? Đây lại là kiểu gì nữa đây?
Cũng may sự chuyên nghiệp từ nghiệp vụ tôi luyện anh ấy không hỏi gì, chỉ nói: “Khoảng bao lâu?”
Diệp Thù Yến nhớ lại thời gian giao nhận của hệ thống Noãn Dương: “Bốn, không, năm ngày.”
Thêm một ngày để chắc ăn thêm một tí. Trợ lý Văn nhìn thời gian biểu: “Cuộc hợp tác đàm phán chủ đề công viên vốn sẽ diễn ra vào một tuần sau, có thể mở cuộc họp sớm hơn.”
Diệp Thù Yến gật đầu: “Được.”
Trợ lý Diệp hỏi: “Khi nào thì xuất phát? Bên này của anh còn rất nhiều việc chưa xử lý xong.”
Diệp Thù Yến nhìn mail trong máy tính: “Hôm nay tôi sẽ ở lại tăng ca xử Lý, vé máy bay đặt vào sáng sớm mai, lần này đi tôi dẫn theo trợ lý Lưu. Những vấn đề khác cậu xem rồi xử lý, không giải quyết được thì họp video.”
Gấp đến độ này, hệt như có gì đó đuổi theo vậy, trợ lý Văn có hơi không yên tâm nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Diệp Thù Yến bình thản nói: “Yên tâm, không phải nghi ngờ năng lực của cậu, cậu vẫn luôn là trợ lý tôi tin tưởng nhất, đi làm việc đi.”
Trợ lý Văn nhịn không được nói: “Diệp Tổng, con gái giận thì phải dỗ, nếu anh cứ hễ chiến tranh lạnh là lại chạy đi như thế, lúc quay về sẽ khó thu dọn tàn cuộc lắm đấy.”
Còn muốn có vợ không vậy?
Diệp Thù Yến ngơ ra, ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cậu biết rõ quá nhỉ.”
Trợ lý Văn nói: “Anh cũng đã nói là anh tin tưởng tôi, xem tôi là cánh tay đắc lực.”
Mau chóng làm hoà đi, để những người bán mình cho tư bản như chúng tôi có được con đường sống, anh có biết nửa đường đổi lịch trình nó phiền lắm không hả? “Ư.”
Diệp Thù Yến nói: “Không sao, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô ấy biết cậu là người đưa hướng ra giải quyết cho tôi.”
Trợ lý Văn:…
Vì sao tôi lại lắm lời thế? Vì sao phải quan tâm đến nhà tư bản lòng dạ tàn ác? Đáng lẽ ra phải để cho cả đời này anh sẽ không lấy được vợ! Chờ khi anh về, tôi muốn xem trò cười của anh!
Diệp Thù Yến nhìn bóng lưng rời đi của trợ lý Văn, chỉ một ngày mà đã bị người ta nhìn rõ chi tiết, hèn chi mới có câu, yêu một ai đó thì sẽ có điểm yếu…Nhưng anh không thể có điểm yếu.
Diệp Thù Yến rút hết cảm xúc trên mặt, cúi đầu xem giấy tờ, không nghĩ đến Đường Noãn nữa, chỉ đến khi trợ lý Văn vào phòng nhắc tan ca, anh mới do dự, rồi cầm điện thoại nhắn cho Đường Noãn: [Em đi trước, tôi còn có việc bận.] Tình cảm là một chuyện, còn nghĩa vụ thì phải làm đến cùng.
Chờ một lúc vẫn không nhận được tin hồi đáp từ bên kia, Diệp Thù Yến đặt điện thoại xuống, buông thả tạp niệm sang một bên rồi tiếp tục xem tài liệu, đến khi xử lý xong tài liệu cuối cùng thì đã là nửa đêm. Diệp Thù Yến thở một hơi, đứng dậy về nhà.
Vừa vào nhà điện thoại đã reo, ngay lập tức anh lấy điện thoại ra, thấy thông báo hiển thị cuộc gọi trên đó thì cảm thấy bản thân mình hơi ngớ ngẩn, vào lúc này Đường Noãn chắc hẳn đã ngủ rồi, sao có thể nhắn tin trả lời của anh được chứ, càng không thể gọi cho anh vào giờ này được. Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc lâu rồi tự động ngắt, chưa đến một giây sau lại reo lên tiếp, hiển nhiên nếu Diệp Thù Yến không nghe thì sẽ không chịu ngừng, Diệp Thù Yến nhíu mày ấn nghe.
Giọng nói của Đặng Quỳnh truyền đến, giọng khàn khàn như vừa khóc. Diệp Thù Yến biết bà chỉ là thất tình chứ không phải muốn nói chuyện quan trọng gì, nên trực tiếp nhấn loa ngoài, để điện thoại trên bàn cạnh cửa, mặc cho bà xả ra hết, miễn đừng tìm đến cửa là được. Đặng Quỳnh biết anh ít nói, dù không ai trả lời nhưng vẫn ở đó lải nhải.
Mà Diệp Thù Yến để điện thoại ở xa nên cũng chẳng nghe được bà nói cái gì, cuối cùng anh cầm áo choàng bước vào phòng tắm.
Sau khi anh vào đó một lúc, Đường Noãn cũng đến trước cửa nhà anh, ừm, mang theo áo sơ mi đã rửa sạch làm cái cớ, chuyện quan trọng hơn là đến tranh địa bàn.
Xế chiều hôm nay Diệp Thù Yến làm quá đột ngột, lúc ấy cô quá luống cuống, đầu óc trống rỗng, sau khi trở về càng nghĩ càng tức, cảm thấy lúc ấy mình phát huy quá kém, vì vậy quyết định đến đòi một lời giải thích.
Lúc này cô cố ý mặc một bộ quần áo cổ áo lớn, lộ ra dấu vết trên cổ và vai, định lấy đó làm lý do để nhắc tới đề tài, mãnh liệt khiển trách anh.