Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:41:18
Lượt xem: 35
Quả nhiên chờ đến lúc anh trò chuyện với Tạ tổng, Tạ Phi Triết nói muốn đi nhà vệ sinh, sau đó một đi không trở lại. Không biết vì sao Diệp Thù Yến lại có linh cảm xấu, đầu tiên anh dẫn Tạ tổng đi xuống tầng mười lăm, quả nhiên xa xa đã nghe được tiếng Đường Noãn CƯỜI VUI Vẻ.
[Haha, Tạ Phi Triết này thú vị thật đấy, rốt cuộc tại sao Diệp Thù Yến lại trở thành bạn với người thế này? Người ta còn rất sáng sủa hoạt bát nữa...]
Diệp Thù Yến: . . .
Anh mà hoạt bát lên, sợ rằng sẽ hù cô mất.
Diệp Thù Yến mặt vô cảm đi đến phòng họp số ba. Phòng họp của Diệp thị đều được ngăn cách bằng thủy tinh, bên trong dán giấy nhám, có thể nhìn thử phòng họp nào có người, phòng họp nào không. Nhưng muốn thấy rõ tình huống bên trong thì không dễ như vậy.
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm logo Diệp thị trên kính, chỉ có chỗ này là lộ ra chút kẽ hở thủy tinh trong suốt, vấn để là nó chỉ cao tầm một thước rưỡi...
Mấy người của bộ hành chính Diệp thị đi ra từ phòng họp bên cạnh, thấy Diệp tổng trước nay luôn cao lãnh tự phụ của họ vậy mà lại khom lưng ghé vào tường phòng họp thủy tinh nhìn ngó cái gì đó. Chớp mắt lần nữa, vẫn thấy dáng người cao ngất của đối phương đứng ở đó, lạnh lùng nhìn họ, cặp mắt không chút tình cảm vẫn lạnh lùng như thường lệ, trong tay còn cầm bút mực.
Trong lòng mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, rối rít chào hỏi, tự nhủ sao Diệp tổng có thể rình coi được, quả nhiên là hoa mắt, Diệp tổng là đang khom người nhặt bút. Sau khi nhóm người rời đi, Diệp Thù Yến nhăn mặt nhanh chóng đi về phía cửa phòng họp số ba, anh vừa liếc mắt đã đủ thấy rõ tình huống bên trong.
Đoàn đội đánh giá Diệp thị và đoàn đội Noãn Dương chia ra ngồi hai bên, Đường Noãn ngồi trên ghế bên đoàn đội hệ thống Noãn Dương, mà tên Tạ Phi Yến kia ngồi sát bên cạnh Đường Noãn, không biết đang nói gì mà chọc cho Đường Noãn cười không ngừng. Đường Noãn xác thật rất vui, cô có ấn tượng khắc sâu với Tạ Phi Triết, dù sao anh ta cũng là người dám xem chuyện tiếu lâm của Diệp Thù Yến, lúc này anh ta đang nói cho cô một số chuyện thời cấp ba của Diệp Thù Yến.
Đang nghe vui vẻ, khóe mắt liếc thấy một cặp mắt lạnh lùng ở cửa phòng họp, cô không khỏi sợ hết hồn. Diệp Thù Yến đẩy cửa tiến vào, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhanh chóng đứng lên: “Diệp tổng.”
“Diệp tổng.”
...
Đường Noãn cũng đứng dậy theo, không biết vì sao lại có cảm giác như học sinh cấp ba đang tự học thì bị thầy chủ nhiệm kiểm tra, và Tạ Phi Triết chính là đầu têu. Chỉ thấy anh ta vẫn bất động như núi ngồi yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến cười híp mắt: “Sao Diệp tổng lại tới đây? Chẳng lẽ cậu không yên tâm về vợ chưa cưới của mình sao?”
Đường Noãn bị anh ta nói làm cho hơi ngại, không hài lòng vươn tay đẩy anh ta một cái, Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm tay cô, khí thế lạnh lùng đó khiến Đường Noãn chột dạ khó hiểu.
Sau đó rất nhanh cô đã phản ứng kịp, tại sao cô lại chột dạ, cô đang làm việc, hơn nữa không phải đã nói là không quan tâm tới nhau sao? Anh quản cô làm gì? Nghĩ như thế, Đường Noãn khiêu khích dùng sức đẩy Tạ Phi Triết một cái. Tạ Phi Yến đang chống cằm ngẩng đầu xem trò hay của Diệp Thù Yến, không ngờ đột nhiên cô lại dùng sức, cánh tay đang chống bị đẩy ngã, suýt chút nữa căm đã hôn mặt bàn.
Tạ Phi Yến: . . .
Diệp Thù Yến: . . .
Anh không chú ý Tạ Phi Triết mà nhìn chằm chằm Đường Noãn, hôm qua là ai nói muốn câu dẫn anh?
Đây là thủ đoạn câu dẫn của cô hả?
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm Đường Noãn một lúc lâu, phát hiện cô chỉ đang trợn mắt khiêu khích, hoàn toàn không có hành động khác, đáy lòng thoáng qua vẻ thất vọng rất nhanh.
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Diệp Thù Yến không khỏi xoa trán, anh không nhìn cô nữa mà quay lại nhìn chằm chằm Tạ Phi Triết hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Tạ Phi Triết vì phòng ngừa bản thân ngộ thương lần nữa, anh ta thảnh thơi tựa vào lưng ghế, nói: “Tôi đến tìm Đường Noãn, không phải cậu nói cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện nên để tôi đến giúp cô ấy một tay à?”
Đường Noãn: . . .
Cô trẻ tuổi chưa hiểu chuyện? Đường Noãn trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-127.html.]
Diệp Thù Yến cạn lời, nhanh chóng giải thích: “Tôi không nói, cậu ta nói điêu đó.”
Rồi anh nói với Tạ Phi Triết: “Hạng mục này chúng tôi vẫn chưa hoàn thành thu mua, thuộc về vấn đề cơ mật của công ty, mời cậu ra khỏi đây.”
Tạ Phi Triết sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Thu mua?”
Anh ta nhìn Đường Noãn, hỏi lại để xác nhận: “Diệp thị thu mua hạng mục này?”
Thấy Đường Noãn ngầm thừa nhận, anh ta khoa trương bảo: “Lòng dạ hiểm độc quá rồi, là ai quyết định hả?”
Diệp Thù Yến đen mặt, trừ anh ra còn ai có thể quyết định?
Tạ Phi Triết tức giận bất bình: “Dù cô Đường không phải là bà chủ tương lai của mấy người, mà là người xa lạ đi chăng nữa thì cũng không thể làm như vậy chứ, người ta cực khổ làm hạng mục, vậy mà các người lại trực tiếp thu mua? Đây không phải là bắt nạt người ta sao?”
Tổ đánh giá không hẹn mà cùng nhìn Diệp Thù Yến, nội tâm không khỏi gật đầu theo, Diệp thị bọn họ nhỏ mọn như vậy bao giờ, lúc họ đánh giá giá trị, trong lòng cũng thấy bất an. Tạ Phi Triết tha thiết nhìn Đường Noãn: “Đường Noãn, là cô thiếu tiền hay là bị uy h.i.ế.p vậy? Nếu không cô tới công ty chúng tôi đi, chúng ta ký hợp đồng tài chính, không phải cô chưa ký hợp đồng với họ sao, hoàn toàn kịp.”
Bộ dạng như muốn lập tức mang Đường Noãn rời đi. Diệp Thù Yến cắn vào chỗ lõm sau răng, không thể nhịn được nữa, trực tiếp duỗi tay kéo cánh tay anh ta, lôi người ra khỏi phòng họp.
Tạ Phi Triết vẫn lải nhải: “Diệp Thù Yến, lòng dạ cậu cũng quá đen tối rồi, vợ chưa cưới mà cũng chèn ép, không trách Diệp Thị mấy cậu có tiền như vậy, đều là bánh bao từ m.á.u người...”
Đường Noãn không có ở đây, Diệp Thù Yến hoàn toàn thờ ơ đối với lời hồ ngôn loạn ngữ của anh ta, trực tiếp nhét anh ta vào trong thang máy: “Giỏi lắm, cậu có thể đi rồi, ba cậu ở dưới lầu chờ cậu đấy.”
“Ách, cậu lừa người à, ba tôi để tôi ở đây học tập cho tốt, sao có thể chờ tôi được.”
Tạ Phi Triết đang định đi ra, Diệp Thù Yến đã nheo mắt lại: “Cậu muốn tôi mời bảo vệ không?”
Tạ Phi Triết đầu hàng: “Được được được, tôi đi tôi đi.”
Xác định anh ta đã đi xuống lầu xong, trợ lý Văn đã gọi điện thoại giục mở hội nghị tiếp theo, lúc này Diệp Thù Yến mới trở lại phòng làm việc. Đợi đến khi kết thúc thì đã là buổi chiều, trợ lý sinh hoạt xách bữa trưa vào trong, còn cho trợ lý Văn một phần.
Diệp Thù Yến nhìn bọn họ bày món ăn, như lơ đãng hỏi: “Hội nghị đánh giá hệ thống Noãn Dương kết thúc chưa?”
“Vẫn chưa.”
Trợ lý Văn đáp: “Ít nhất cũng phải ba bốn ngày.”
“Ừ, chiêu đãi người của đoàn đội cho tốt, sau này sẽ là đồng nghiệp đấy.”
Trợ lý Văn gật đầu, trong lòng không nhịn được khinh bỉ, muốn biết tiểu thư Đường ăn cơm chưa, đang làm gì thì gọi điện là được rồi? Ở đây vòng vo gì chứ? Chồng chưa cưới gọi điện cho vợ chưa cưới, thấy mấy mặt đến thế sao? Diệp Thù Yến: . . . Cố ý lảng tránh ngược lại càng lộ vẻ để ý.
Trợ lý Văn nhận thấy tầm mắt đối diện, nội tâm không hề gợn sóng, thường xuyên đối mặt với ánh nhìn chăm chú của ông chủ hỉ nộ vô thường, anh ấy đã miễn dịch, trợ lý Văn đón ánh mắt anh, hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Thù Yến nói: “Không có gì, cậu nói đúng.”
Trợ lý Văn mờ mịt, anh ấy nói gì cơ?
Diệp Thù Yến cũng lấy điện thoại của mình ra, trước khi gọi điện, anh hơi suy nghĩ, mở vòng bạn bè của Đường Noãn ra trước.