Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:38:21
Lượt xem: 42

“Sau đó, bởi vì Giang Miếu ngồi cùng bàn với tôi nên bị thằng đó để ý. Sau khi biết Giang Miễu không có bối cảnh thì tiền theo dõi cô ta. Chính tai tôi nghe thấy bọn họ nói muốn chặn đường cô ta, muốn bỏ thuốc cô ta... Bởi vì không biết bao giờ bọn họ hành động nên tôi không thể báo cảnh sát được.”

Nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Mà lúc đó, lời cảnh cáo của tôi chẳng khác nào là trò đùa tâm thường trong mắt bọn họ. Thậm chí bọn họ còn vì cảnh cáo của tôi mà trêu ghẹo Giang Miễu trước mắt tôi, để khiêu khích tôi.”

Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất nhỉ, từ trước đến nay lời nói của anh đều như vàng ngọc, mỗi khi nói ra người khác đều phải cân nhắc ba phần. Vậy mà cảnh cáo chính thức của anh lại bị bọn khốn ghê tởm kia cười cợt như gió thoảng bên tai.

Diệp Thù Yến nói tiếp: “Tôi không còn cách nào, chỉ có thể thừa nhận Giang Miểu là bạn gái tôi. Dù sao bọn họ có thể khiêu khích quyền uy của người thừa kế, nhưng lại không dám thật sự làm gì con trai nhà Diệp Thị. Khi đó tôi chỉ có thể làm vậy để bọn họ kiêng kỵ, hơn nữa bởi vì không thể đảm bảo được giới hạn đạo đức cuối cùng của bọn họ, cho nên tôi mới ngầm thừa nhận Giang Miểu ở bên tôi.”

“Có lẽ hiểu lầm bắt đầu từ thời điểm đó, tôi chưa bao giờ để ý, với lại từ khi học hết lớp mười một, tôi đã ra nước ngoài… Còn việc đánh nhau vì cô ta mà Giang Miểu đã nói, chỉ là sự phản kháng của tôi với bọn khốn kia mà thôi, bởi vì là lần đầu tiên…” Diệp Thù Yến vuốt thẳng cà vạt của mình, giọng nói có hơi lơ đãng: “Tôi đánh thua.”

Đường Noãn không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh Diệp Thù Yến đánh nhau, cô chỉ quan tâm đến một vấn đề: “Vậy lần thứ hai có đánh thắng không?”

Diệp Thù Yến chợt dừng lại, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn cô, khó chịu trong lòng cũng bị buồn cười thay thế: “Thắng, mặc dù thắng không đẹp mắt lắm.”

Đường Noãn gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Lại giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là Diệp đại thiếu.”

Đường Noãn thật lòng khen ngợi, cô quá hiểu cảm giác bất lực kia. Là con rơi nhà họ Đường, cô vẫn luôn giãy dụa khó khăn ở tầng dưới chót, mà sau khi Diệp Thù Yến hưởng thụ hết thảy lại bị rơi xuống từ trên mây, chỉ sợ cảm giác chênh lệch ấy còn khó chịu hơn cô cả trăm lần. Nhưng anh không chỉ trở lại đỉnh cao trong vài năm ngắn ngủi mà còn cướp được quyền điều hành của Diệp Chính Hồng, khiến tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều phải làm việc dựa theo sắc mặt của anh.

Diệp Thù Yến nghe được tiếng lòng của cô, lại nhớ đến chuyện cũ, dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa: “Đó là lần đầu tôi thất bại, tôi chỉ biết đắm chìm trong thế giới oán hận của mình. Bây giờ nhớ lại, tôi thật sự đã xử lý mọi chuyện quá ngây thơ và buồn cười.”

Đường Noãn vội vàng nói: “Sao lại thế được? Lúc đó có quá nhiều thứ ngăn cản anh, ông ngoại xảy ra chuyện, ông nội bị bệnh, mẹ ruột mặc kệ, ba ruột hãm hại, người xấu bắt nạt… Mọi thứ đều kéo đến cùng lúc, người khác sống cả đời cũng chưa chắc gặp được một hai chuyện như thế, vậy mà anh lại gặp một lượt. Trâu bò, quả nhiên thành công của mỗi người đều có lý do riêng.”

Diệp Thù Yến dở khóc dở cười: “Tóm lại, khoảng thời gian đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Suy cho cùng, tất cả những rắc rối đều bắt nguồn từ tình cảm. Giống như nhà họ Diệp, nếu mẹ và ba tôi có trách nhiệm với nhau, nhà họ Diệp đã phát triển đến tầm cao mới, thậm chí còn không có việc anh em tranh chấp như hôm nay hoặc trong tương lai.”

“Diệp Thù Thần quả thực vô tội nhưng sự vô tội ấy lại được tạo ra từ tình cảm của ba tôi. Lúc trước ông ta vì sự nghiệp mà chọn mẹ tôi, hưởng thụ lợi ích nhà họ Đặng mang lại. Ông ta không thể nào vì yêu Tôn Uyển Thu mà cướp đồ của tôi cho đối phương được, như vậy là không công bằng với tôi.”

“Mà nếu mẹ tôi không quan tâm đến tình cảm, có lẽ bà ấy sẽ làm bà Diệp không lo không nghĩ cả đời, sẽ không có Tôn Uyến Thu và Diệp Thù Thần, cũng không chán nản đau lòng cả ngày vì thất tình như thế.”

“Vì vậy, bắt đầu từ tình cảm bốc đồng của mẹ và ba tôi, nó đã khiến tất cả mọi người đều bị thương, ai cũng cảm thấy ấm ức, không công bằng. Đây là khởi nguồn của những tổn thương và xích mích nội bộ, mà những rắc rối này lại có thể tránh được.”

Anh nghiêm túc nhìn Đường Noãn: “Cho nên tôi không muốn trở thành bọn họ, tôi hy vọng vợ tôi sẽ một lòng với tôi. Vợ chồng có thể giúp đỡ lẫn nhau bước tiếp cả đời, hy vọng con tôi có thể hợp lý sở hữu tất cả những gì nó nên có, tập trung tất cả sức lực vào việc quan trọng, chứ không phải là những tổn thương và xích mích nội bộ không cần thiết.”

“So với tình cảm cao siêu, trách nhiệm với nhau có thể giúp cuộc sống ổn định hơn, lành mạnh hơn và thoải mái hơn, em thấy thế nào?”

Đường Noãn đồng ý gật đầu: “Cho nên khi đó anh mới nói với tôi, ngoại trừ không yêu tôi, anh có thể cho tôi hết thảy.”

Diệp Thù Yến do dự một lát rồi gật đầu. Đường Noãn đột nhiên hỏi: “Vậy vừa rồi anh...”

Cô chỉ môi Diệp Thù Yến rồi chỉ môi mình: “Có tình cảm với tôi, có phải là nên hủy bỏ hôn ước rồi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-125.html.]

Diệp Thù Yến: . . .

Anh bị cô chọc tức: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải là em hôn tôi trước sao? Lúc trước tôi cũng đã nói, nếu như em yêu tôi thì sẽ hủy bỏ hôn ước.”

Dứt lời lại thấy ánh mắt cô tỏa sáng, anh vội vàng nói: “Căn cứ vào hợp đồng bổ sung của chúng ta, em là bên chủ động hủy bỏ hôn ước, em phải bồi thường khoảng ba nghìn vạn đúng không?”

Đường Noãn:…Đương nhiên cô không thể thừa nhận: “Ai thích anh hả? Rõ ràng là anh vuốt ve tôi trước! Tôi không cẩn thận nên mới chạm vào thôi!”

Diệp Thù Yến cũng dứt khoát chơi xấu: “Chúng ta là vợ chồng chưa cưới của nhau, em đã xông tới, chồng chưa cưới như tôi chỉ muốn hoàn thành nghĩa vụ. Em nói, em muốn tôi đều cho em!”

Đường Noãn: …

Có phải anh đang đùa giỡn lưu manh không? Diệp Thù Yến cũng ý thức được lời này hơi mờ ám, anh ho khẽ: “Tóm lại, tôi không nghĩ tới việc hủy bỏ hôn ước.”

Đường Noãn nhìn anh, không biết vì sao lại nổi giận: “Yên tâm, tôi cũng sẽ không!”

[Bà đây sẽ không yêu anh! Mãi mãi cũng không!”

Diệp Thù Yến: …Rõ ràng là đã đạt được mục đích nhưng sao lại tức giận thế này?

Quả nhiên mấy chuyện tình cảm này rất phiền phức!”Bắt đầu từ ngày mai, trở về trạng thái trước kia của chúng ta.”

Diệp Thù Yến thản nhiên nói với Đường Noãn: “Tôi còn có việc phải làm, lên trước.”

“Được.”

Đường Noãn cười híp mắt tạm biệt anh: “Đúng lúc dạo này tôi cũng bắt đầu phải bận rộn, chúng ta không có việc gì thì đừng quấy rầy lẫn nhau.”

Diệp Thù Yến: . . . Anh hít sâu, mang cơn giận quay về, sau khi vào cửa, đứng ở cửa ra vào hít sâu một hơi. Nghe thấy người nào đó ở dưới lầu cũng thở hổn hển giống vậy:

[Diệp Thù Yến, anh là đồ khốn, trai đểu! Tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh! Tuyệt đối]

[Í? Không đúng, mình có nên làm anh ấy yêu mình không? Thế thì không phải sẽ được từ hôn sao? Nếu không hay là câu dẫn anh ấy nhỉ?]

Diệp Thù Yến nghe thì cười lạnh, mơ đẹp lắm.

Dù sao hôm nay nói ra rồi, ngày mai anh sẽ bận rộn giống như trước, ít nhất một tuần sẽ không gặp cô, câu dẫn anh? Cũng phải xem anh có cho cô cơ hội hay không!

Diệp Thù Yến vào phòng bếp uống một ly nước đá để bản thân tỉnh táo, rồi đến thư phòng xử lý công việc còn dư lại.

Dưới lầu cũng dần dần yên tĩnh, cuối cùng người nào đó cũng ngủ.

Diệp Thù Yến thầm thở phào nhẹ nhõm, anh tập trung chú ý cao độ, mãi cho đến đêm khuya mới kiểm tra xong phần văn kiện cuối cùng, anh hài lòng gật đầu, quả nhiên hormone cũng không có gì ghê gớm lắm.

Loading...