Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-11-09 08:38:19
Lượt xem: 44
Lúc người đàn ông trước mắt nhắm mắt kiềm chế, hầu kết lại xoay chuyển hấp dẫn cô, Đường Noãn không nhịn được tiến tới gần, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mỏng mà cô mơ ước từ lâu, hiện giờ nó đang gần ngay trong gang tấc... Trong nháy mắt môi mềm chạm nhau, giống như có dòng điện xẹt qua sau lưng, Đường Noãn chấn động.
Ánh đèn ảo ảnh tối sầm xuống, bắt đầu nổi lên cảnh tượng mộng ảo tiếp theo, Đường Noãn khôi phục lại tinh thần, muốn thối lui.
Cánh tay bên hông lại đột nhiên buộc chặt, gáy bị một bàn tay khác đè lại, trong nháy mắt cô từ người đi khiêu khích lại biến thành con mồi bị đi săn, bị đè lại không thể rời khỏi.
Hoàn toàn khác với buổi tiệc mừng thọ của bà cụ Diệp lần trước, lúc ấy đối phương như thành trì ôn hòa rộng mở, dung túng cô khắp nơi, mà lần này anh lại phản thủ thành công, mạnh mẽ tiến công trong bóng đêm...
Đường Noãn căn bản không có lực chống đỡ. Sức lực toàn thân gần như bị rút sạch, giãy dụa sờ được một cái cà vạt, hoảng loạn túm lấy...
Người đàn ông đang đè cô bị cô kéo đầu xuống, động tác hơi dừng lại. Đường Noãn cho rằng cô có thể chạy trốn, nhưng không ngờ sau khi đối phương nhận ra ý đồ của cô thì lại tấn công lần nữa, rõ ràng là không định buông tha cho cô.
Bàn tay cầm cà vạt của Đường Noãn bị một bàn tay lớn che lại, đối phương nhẹ nhàng bóp tay cô. Cô buông lỏng cà vạt, không còn nơi để dựa vào nữa, cũng chỉ có thể nương nhờ trong n.g.ự.c anh để anh muốn gì thì làm, sau đó dần dần say mê…
Mãi đến khi bên tai đột nhiên vang lên tiếng sóng lớn vỗ vào đá ngầm, Đường Noãn đột nhiên tỉnh táo lại. Hóa ra là đèn không hắt bóng đã sáng trở lại. Lần này thay đổi chủ đề bãi biển, bãi cát trắng xóa, trời xanh mây trắng, đủ loại đá ngầm vỏ sò, cua cá nhỏ…
Cô giãy dụa một lát, không nhịn được mà cắn đối phương. Cuối cùng Diệp Thù Yến cũng tỉnh táo lại, anh buông cô ra, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng dời tầm mắt. Đường Noãn thoát khỏi lồng n.g.ự.c anh, hơi thở vẫn còn hơi dồn dập. Diệp Thù Yến nhìn cô, vẻ mê loạn trong mắt anh đã phai nhạt, rõ ràng là đang suy ngẫm phải thu dọn đống hỗn loạn này thế nào. Lại không ngờ Đường Noãn lên tiếng trước, cô thở hắt ra, nhìn vào mắt anh hỏi: “Diệp Thù Yến, anh có thích Giang Miểu không? Rốt cuộc lúc hai người học cấp ba đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là vấn đề vượt quá giới hạn nhưng Đường Noãn cũng mặc kệ, vừa rồi cô hơi mất khống chế, cô cần phải vượt giới hạn để phá vỡ ảo tưởng của mình. Nếu cô không làm được, vậy Diệp Thù Yến phải giúp cô hết hy vọng luôn đi.
Dường như quyết định này rất chính xác, không biết Diệp Thù Yến bất ngờ vì cô hỏi chuyện này hay là bất ngờ với câu hỏi này. Vẻ dịu dàng còn sót lại trên mặt nhanh chóng phai nhạt, lại biến thành Diệp Thù Yến lạnh như băng kia. Đường Noãn bật đèn đi về phía bàn trang điểm, biểu cảm và động tác tự nhiên như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ngay khi cô cho rằng Diệp Thù Yến sẽ không trả lời, lại nghe anh chậm rãi nói: “Chưa từng thích cô ta, chưa từng. Trước kia, hiện tại, tương lai cũng không có.”
Đường Noãn ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Thù Yến rũ mắt ngồi bên giường, làm cho người ta hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt: “Lúc học cấp ba nhà họ Đặng xảy ra chuyện.”
Đường Noãn biết chuyện này, nhà ông ngoại Diệp Thù Yến là ông trùm chính trị, mười mấy năm trước bị hãm hại tố cáo nên bị tổ chức điều tra, chuyện ấy rất ồn ào. Diệp Thù Yến nói tiếp: “Ba mẹ tôi là hôn nhân kinh doanh-chính trị. Em cũng từng tiếp xúc với mẹ tôi rồi, tình yêu là trên hết, nhất định phải được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay. Mỗi ngày phải sống với đam mê mới cảm thấy không uổng phí sống cả đời người.”
“Lúc đầu mẹ bị ba thu hút, chờ đến khi tôi được sinh ra, mẹ thấy ba chỉ biết làm việc, không thể thỏa mãn được ước mơ công chúa của bà ấy mọi lúc mọi nơi nên cảm thấy bị thất tình, ồn ào đòi ly hôn. Mà ba tôi...”
Nói đến đây, Diệp Thù Yến trào phúng nhếch miệng: “Thật ra không phải ba không thể thỏa mãn yêu cầu của mẹ, chỉ là trong lòng ba vẫn còn một người khác.”
Đường Noãn ngạc nhiên, cô cho rằng Diệp Chính Hồng và Tôn Uyển Thu quen nhau sau khi Diệp Chính Hồng với Đặng Quỳnh ly hôn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-124.html.]
“Mẹ tôi ầm ĩ đòi ly hôn, ba tôi cũng thuận nước đẩy thuyền, dù sao cũng đã có tôi rồi, mục đích kết hôn đã hoàn thành.”
Diệp Thù Yến nói không hề có cảm xúc, giống như đang kể chuyện của người khác: “Vì thế hai người ầm ĩ, cuối cùng ông ngoại và ông nội thấy bọn họ thật sự không chịu nổi nữa, hai nhà thảo luận cho phép ly hôn nhưng phải ký thỏa thuận, chỉ có tôi mới có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Diệp.”
“Đương nhiên là vì muốn bảo đảm an toàn cho tôi, ông ngoại và ông nội đã đưa ra thỏa thuận phức tạp. Tóm lại là nếu tôi ngoài ý muốn c.h.ế.t đi, một nửa tài sản nhà họ Diệp sẽ biến mất.”
“Mẹ tôi rời đi, ba tôi kết hôn với mối tình đầu của mình y như mong muốn. Hai năm sau, khi Diệp Thù Thần được sinh ra, tôi sống…” Dường như anh đang tìm từ ngữ hình dung phù hợp, cuối cùng nói: “Rất thoải mái.”
“Nhưng một nhà ba người đó lại không thoải mái lắm, ông ba nhìn thấy đứa con trai nhỏ đáng yêu, đau lòng thằng bé vì rõ ràng sinh ra trong nhà họ Diệp nhưng vì tờ giấy kia mà mất hết tất cả, ông ta luôn cảm thấy mình mắc nợ thằng bé.”
“Cho nên khi tôi học cấp ba, xảy ra chuyện nhà họ Đặng bị hãm hại. Việc đầu tiên ông ta làm không phải là giúp đỡ chạy chọt mà là cùng Tôn Uyển Thu thuyết phục bà nội, liên hợp cổ đông muốn hủy bỏ quyền thừa kế của tôi.”
“Khoảng thời đó, bởi vì tức giận mà sức khỏe ông nội không tốt, còn phải lo lắng cho nhà họ Đặng nên không thể lo lắng cho tôi được. Có lẽ ông chưa bao giờ nghĩ tới việc Diệp Chính Hồng lại xuống tay với tôi.”
Nói đến đây, Diệp Thù Yến dừng lại, cười tự giễu: “Thật ra tôi cũng không ngờ, tôi chỉ cho rằng ông ta thích Diệp Thù Thần hơn, lại không ngờ ông ta oán giận tôi đến thế. Có thể vì con trai út mà không tiếc diệt trừ tôi.”
Đường Noãn không ngờ Diệp Thù Yến lại trải qua những chuyện này.
Cuối cùng Diệp Thù Yến cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Khi một người vẫn ở trong thung lũng, có lẽ sẽ không có ai chú ý. Thế nhưng khi một người ngã từ trên cao xuống, sẽ luôn có giời bọ muốn trèo lên đầu người đó để chứng minh mình giỏi hơn người đó.”
Khóe miệng anh khẽ giật: “Lúc đó là lần đầu tiên tôi học được cách đánh nhau.”
Đường Noãn im lặng, Diệp Thù Yến là người thừa kế Diệp Thị, bản thân anh cũng rất ưu tú, sợ là chưa từng nghe thấy mấy lời nặng nề, vậy mà lại rơi vào kết cục bị mấy kẻ hèn hạ bắt nạt đến nỗi phải đánh nhau. Đối với anh mà nói, chắc hẳn là rất khó chịu.”
Mà Giang Miểu…”
Nói đến đây, Diệp Thù Yến lại rũ mắt: “Có lẽ là sự tồn tại để chứng minh cho khoảng thời gian tôi vô năng.”
“Ba tôi rầm rộ thuyết phục các cổ đông, nói rằng tôi là một người thừa kế mang trong mình dòng m.á.u ‘tội phạm’ của nhà họ Đặng, sẽ gây ra rủi ro cho công ty. Tin tức lan truyền trong giới, tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ bị vứt bỏ, còn có vài giời bọ mà tôi chưa từng nhìn thấy đến khiêu khích tôi.”
“Trong số đó có con trai của mấy nhà mới nổi, gia đình bọn họ làm giàu bằng phương thức không sạch sẽ. Thằng nhóc đó cũng coi trời bằng vung, rất háo sắc và độc ác. Lúc học cấp hai đã có vài cô gái bị thằng đó hãm hại nhưng lại không làm được gì. Nhưng sau khi lên cấp ba, bởi vì nữ sinh trong trường đều có quyền thế, thằng đó không dám trêu chọc, cho nên lúc đầu cũng rất khiêm tốn.”