Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-11-09 15:38:18
Lượt xem: 40
[Người thông minh không rơi vào bể tình, đứa ngốc mới thích anh ấy! Đúng, Đường Noãn, đứa ngốc, mày ngẫm lại xem, đưa ngốc đáng sợ biết bao... Sẽ biến thành giống như Giang Miểu vậy, a, còn giống như ở trong sách... Diệp Thù Yến: . . ..
Anh xoa xoa trán, hóa ra cô cũng...
Màn hình máy tính lại tối đen, Diệp Thù Yến nhìn hình bóng phản chiếu của mình trên màn hình ảnh, khóe miệng hơi vểnh lên cùng với ý cưới đáy mắt kia làm cho anh khó mà chịu được, hai tay che mặt.
Khuyết điểm trí mạng thứ hai khi dính vào chuyện tình cảm: Nghĩ một đằng nói một nẻo, thật sự sẽ biến thành kẻ ngốc, thật sự cực kỳ đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, anh nghiêm mặt lại, lại mở máy tính lên một lần nữa, nếu Đường Noãn có cùng suy nghĩ với anh, vậy vừa lúc, anh cũng cần phải cố gắng. Giống như Đường Noãn nói, chẳng qua là tác dụng của hormone, trong khoảng thời gian này thời gian tiếp xúc của hai người quả thật quá nhiều, đợi một thời gian nữa lạnh nhạt đi thì tốt rồi, toàn bộ đều có thể trở về quỹ đạo... [Á!] Lại là một tiếng kêu sợ hãi.
Diệp Thù Yến coi như không nghe thấy, tiếp tục xem văn kiện, nhưng mà sau đó lại không có bất cứ động tĩnh gì. Anh không khỏi ngưng thần, yên lặng lắng nghe, vẫn không nghe thấy âm thanh gì như cũ.
Sao lại vậy? Đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi? Có khả năng, dù sao uống rượu... Cũng có thể là ngủ thiếp đi rồi? Dù sao cô luôn luôn cẩn thận tiếc nuối sinh mệnh, nhất định không có việc gì...
Ngón tay dài của Diệp Thù Yến cuộn tròn lại, mạnh mẽ đứng lên đi xuống lầu dưới, trước khi đi vẫn không quên nhét hộp quà vào trong túi. Nghiến răng nghiến lợi nghĩ, khuyết điểm trí mạng thứ ba khi dính phải chuyện tình cảm: Lật lọng, hành vi không thể khống chế.
Đợi đến khi xuống dưới lầu, đứng ở cửa, Diệp Thù Yến nghĩ, rõ ràng anh có thể gọi điện thoại, nhưng mà điện thoại cũng không mang... Anh nhìn chằm chằm khóa mật mã trước mặt, có cảm giác bình nứt không sợ vỡ, thôi vậy, đến cũng đã đến rồi, dù sao chính anh cũng đang rơi vào giai đoạn giả vờ ngốc...
Trực tiếp nhập mật mã vào cửa, cả căn phòng im ắng, không mở đèn, cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Anh nhíu mày vội vàng đi đến phía phòng ngủ, đẩy cửa ra chỉ thấy Đường Noãn nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Diệp Thù Yến căng thẳng, bước lên phía trước: "Đường Noãn!”
Đường Noãn bị làm cho giật mình tỉnh lại, mở mắt ra nhìn người tới, kinh ngạc đứng dậy: "Anh Thù Yến, sao anh… A!”
Hoá ra chân giường của cô chất đầy hộp quà, Diệp Thù Yến sốt ruột xem cô thế nào nên không chú ý, dưới chân không biết đã giẫm phải cái gì, trượt một cái ngã về phía cô. Đường Noãn vừa mới ngồi dậy cứ như vậy lại bị đè xuống một lần nữa, sau đó ngẩng đầu sững sờ nhìn người đàn ông chống trên người cô.
Trong bóng tối mờ mịt bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu lên đôi mắt của anh, giống như đầy sao trời, ánh mắt Đường Noãn giống như bị dính chặt vào, hoàn toàn không thể rời khỏi. Căn phòng bỗng nhiên sáng lên, gốc cây to lớn, bờ cỏ tươi mát, có chim bay lượn và bươm bướm nhảy múa... Bên tai vang lên tiếng dòng suối róc rách cùng tiếng chim hót líu ríu, trong nháy mắt Diệp Thù Yến cảm thấy bản thân anh giống như đang đặt mình vào trong rừng sâu, mà cô gái ở dưới thân là tinh linh chui từ trong rừng ra...
Cổ họng hơi ngứa, anh không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm mặt Đường Noãn, nhẹ giọng hỏi: "Em không sao chứ? Đây là cái gì?”
"Không có việc gì, chỉ là có hơi khó chịu…" Đường Noãn l.i.ế.m liếm môi theo bản năng, lẩm bẩm nói: "Là quà Đường Bôn tặng cho tôi...”
Giống như muốn trốn tránh gì đó, cô ngửa đầu nhìn về phía đầu giường, ý bảo Diệp Thù Yến nhìn qua đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-123.html.]
Cuối cùng ánh mắt Diệp Thù Yến cũng rời khỏi mặt cô, chú ý tới đầu giường có đặt một chiếc đèn ảo ảnh, cảnh tượng như trong mộng kia chính là từ chỗ nó b.ắ.n ra.
Đường Noãn bỗng khẽ "A" một tiếng, Diệp Thù Yến cúi đầu, tiếng anh vừa mới nghe thấy giống hệt tiếng hô anh nghe thấy ở trên lầu. "Làm sao vậy?”
Đường Noãn đau đớn nghiêng nghiêng đầu: "Bị cộm, vừa rồi bị cộm một cái.”
Diệp Thù Yến nhìn cô bởi vì quay đầu mà cần cổ nhỏ kéo dài ra, đôi mắt thâm sâu đột nhiên sầm xuống, nếu cắn ở trong miệng...
Đường Noãn giống như đã nhận ra nguy hiểm, vội vàng giơ tay đẩy đẩy cánh tay anh để bên người cô ra, Diệp Thù Yến khôi phục lại tinh thần, âm thầm thở hắt ra, xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó đưa tay ra sau gáy cô, hơi hơi dùng lực đỡ người ngồi dậy.
Mới phát hiện cô nói bị cộm chính là kẹp tóc sau ót, hôm nay cô không thả tóc, mà dùng một cái kẹp tóc hình chữ u, phía dưới có cài hai cái kẹp ngọc trai. Nằm thắng xuống đương nhiên sẽ bị đè phải, chắc là vừa rồi vì thưởng thức cảnh đẹp của ngọn đèn nên trực tiếp nằm xuống rồi bị cộm, cô lại không có việc gì, nghiêng người tiếp tục ngủ, kết quả làm hại anh lo tăng, còn khiến anh đi xuống xem sao... Diệp Thù Yến giơ tay tháo kẹp tóc ra.
Đường Noãn sửng sốt, Diệp Thù Yến thản nhiên nói: "Đừng nhúc nhích.”
Đường Noãn ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, nhờ ngày đó đi dạo cửa hàng đá quý, Diệp Thù Yến cũng biết cách dùng của mấy vật trang sức này, rất nhanh đã tháo hai cái kẹp tóc xuống. Đường Noãn quay đầu, nói khẽ: "Cảm...”
Nhưng mà chữ cảm của cô còn chưa nói xong, đã cảm thấy da đầu thả lỏng, hoá ra Diệp Thù Yến đã rút cả trâm cài đầu của cô xuống. Mấy sợi tóc bị cuốn lại đã được thả ra, Đường Noãn giật giật đầu theo bản năng, mấy sợi tóc còn cuộn tròn cũng buông thõng xuống.
Diệp Thù Yến không nhìn Đường Noãn, chỉ lấy ngón tay làm như lược chải vào giữa tóc cô, mấy sợi tóc rối không nghe lời cũng ngoan ngoãn thõng ra, mấy sợi tóc phía trước càng nghịch ngợm hơn, trực tiếp xõa thẳng xuống, che đi phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, theo góc nhìn của Diệp Thù Yến, anh chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh xắn và đôi môi đỏ bừng của cô. Diệp Thù Yến kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ, cúi đầu lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp lớn cỡ bàn tay, mở ra, cầm chiếc kẹp tóc đính kim cương ở bên trong ra, tay có chút vụng về vén những sợi tóc nghịch ngợm này lên, nhẹ nhàng kẹp ở chỗ lỗ tai cô.
Trong lúc này Đường Noãn vẫn không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt nhìn anh. Ý chí của Diệp Thù Yến vẫn không lay chuyển được bản năng, ánh mắt chống lại ánh mắt của cô, nhìn bộ dáng của mình trong mắt cô, dừng một lúc, để hai chiếc kẹp tóc nhỏ còn lại vào trong tay cô: "Tự làm đi.”
Đường Noãn nhẹ giọng hỏi: "Đây là cái gì?”
Diệp Thù Yến nói: "Quà ăn mừng.”
Giọng nói có chút khàn khàn.
Đường Noãn mấp máy môi, đứng dậy chuẩn bị đến bàn trang điểm, dưới chân bỗng nhiên giẫm phải một cuộn gì tròn tròn, nhất thời cả người mất đi cân bằng ngã về phía sau. Diệp Thù Yến vội vàng đưa tay, nghĩ đến lần trước cô oán trách tư thế bị ngã tại tiệc tối hôm đó, cánh tay dò xét ra trước trực tiếp ôm lấy eo cô, Đường Noãn bị ôm vào trong lòng anh.
Cũng tương tự với tư thế trong tiệc tối lần trước, chỉ là lần này càng gần hơn, chóp mũi chạm chóp mũi, Diệp Thù Yến gần như có thể cảm giác được hơi thở của đối phương phả vào môi mình, chỉ cần anh hơi cúi xuống một chút...
Đường Noãn không tự giác nuốt một ngụm nước bọt theo chuyển động của hầu kết của anh, trái tim của cô đập rất nhanh, hôm nay cô đã bỏ ra rất nhiều bước, đưa trang hộ khẩu mỏng tanh vào trong hộ khẩu nhà Đường Kim Hâm, lần đầu tiên ra khỏi nhà họ Đường, lần đầu tiên gọi ba mẹ... Lần đầu tiên hoàn toàn thả lỏng với người nhà, thả lỏng với bạn bè, hôm nay cô vẫn luôn dũng cảm thử sức, cho nên hiện tại...