Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:43:03
Lượt xem: 53
Mọi người yên tặng truyền nhau xem, hiện trường cực yên tĩnh, tất cả mỗi thứ này nếu tượng trưng cho tình yêu của gia đình Đường Kim Hâm dành cho con mình, mà Đường Noãn thì sao? Tuy nói sinh ra ở hào môn, nhưng vô luận cả về thể chất hay tinh thần, đều cằn cỗi đến đáng thương, chẳng trách trước đây danh tiếng của cô lại bị đồn như thế, chẳng qua chỉ là giành lại những thứ thuộc về mình, nếu không giành... Chắc cuộc sống cũng chả bằng đứa con hoang Đường Dị kia. Cho nên đến cùng ai mới là thiên kim giả? Ai mới là người cướp đi cuộc sống của ai? Mọi người không khỏi nhìn đám người Đường Thắng An.
Sự ung dung và ưu việt của cả nhà Đường Thắng An khi đến đều đã bị đánh nát bét trong tiếng yên tĩnh này, cảm giác như ba người họ đang có gai trên lưng.
Lâm Nguyệt Nga hoàn toàn không muốn tin tưởng, vỗ danh sách xuống bàn, khiển trách Đường Tinh: “Con đừng có ở đây nói hươu nói vượn, sao nhà họ lại có nhiều tiền như vậy được, bốn đứa con, mà đến năm căn hộ đều là của con? Có phải bọn họ đã lén lút liên lạc với con hay không hả? Muốn lừa tiền nhà này đúng không? Con nên nghĩ kỹ lại xem, xem rốt cuộc đâu mới là nhà con?”
Đường Tinh chưa kịp nói gì, bỗng Thẩm Kim Hoa đã lấy ra một quyển sách đóng bìa dày đánh mạnh qua đó, Lâm Nguyệt Nga nhất thời không lường trước, chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, nước mắt đều trào cả ra.
Chỉ nghe Thẩm Kim Hoa lớn tiếng hỏi: “Nhà chúng tôi mà không có tiền sao?”
Lâm Nguyệt Nga bị đánh đến ngớ người, Đường Sương ở bên cạnh tức giận, vỗ bàn: “Bà...”
Lời cô ta còn chưa nói hết, Thẩm Kim Hoa đã giơ tay ném thêm một quyển qua, vô tư ném vào mặt cô ta, phát ra một tiếng “Bốp”, Đường Sương theo gót Lâm Nguyệt Nga, ngay khi cô ta sợ hãi phát ra một tiếng “A”, Thầm Kim Hoa đã lấy cuốn sách thứ ba ra, dùng tư thế giống hồi nãy đánh vào khuôn mặt đang trợn mắt há mồm của Đường Thắng An, làm cho cả người nhà bọn họ trở nên ngay ngắn chỉnh tề.
Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Thẩm Kim Hoa đã đứng dậy chống nạnh chỉ vào mũi bọn họ mắng: “Tôi biết mấy người sẽ không chịu nhận mà, đến đây, mở to mắt chó của các người ra mà xem, trong nhà bà đây có hai mươi mấy căn hộ, cao ốc Huy Hoàng là của nhà chúng tôi hết, sao lại nói nhà chúng tôi không có tiền hà?”
“Chỉ cần mấy người đồng ý, bà đây có thể dùng tiền đập c.h.ế.t mấy người, mấy người có tin không hả?”
Đám người nghẹn họng sững sờ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy chóp mũi cả nhà ba người Đường Thắng An đều đỏ hồng, nước mắt sinh lý trào ra, có người nhịn không được bật cười. Các phu nhân trong giới nhà giàu đều đoan trang lại tao nhã, không có ai mạnh mẽ như thế này, tư thế này của Thẩm Kim Hoa rất nhiều người trong số họ là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng ngoài ý muốn, cũng không khiến người ta chán ghét, đối với một số sâu bọ ghê tởm, nên dùng thủ đoạn thô bạo trực tiếp như vậy. Cả nhà ba người Đường Thắng An đều cảm thấy xấu hổ tựa như quần áo của họ đang bị lột ra vậy, Đường Kim Hân cũng trực tiếp sửa sang lại danh sách rồi ném thẳng vào người Đường Thắng An: “Hiện giờ đã tính toán rõ ràng rồi, bù tiền cũng không có ý kiến gì nữa phải không?”
“Bên Noãn Noãn của chúng tôi chỉ có tiền đến trường với cổ phần thôi đúng không, à, cộng thêm hai món đồ trang sức và túi xách nữa, để tôi xem, tổng cộng là tám trăm linh... Quên đi, bỏ bốn lên năm, cho mấy người 810 vạn, phần dư coi như bố thí cho mấy người, hi vọng mấy người dựa vào đây mà phát tài được.”
Trong đám người vang lên tiếng cười nhạo. Sắc mặt Đường Thắng An đỏ lên, Đường Kim Hâm cũng không cho ông ta cơ hội mở miệng, trực tiếp cầm lấy danh sách Đường Tinh đưa cho: “Chỗ Đường Tinh...”
Ông ấy nói tới đây, không nhịn được dừng một lát, hiển nhiên là không đành lòng, cuối cùng vội vàng lật tới trang cuối cùng: “Hai ngàn ba trăm năm mươi vạn.”
“Hắn là mấy người phải trả thêm cho chúng tôi 1540 vạn.”
Đường Kim Hâm nói: “Tôi tính đúng không? Cả nhà Đường Thắng An trăm triệu lần không ngờ tới, bọn họ không những không lấy được tiền, mà ngược lại còn nợ đối phương hơn một ngàn vạn! Tất nhiên bọn họ sẽ không chấp nhận.
Nhiều tiền như vậy, Đường Sương cũng vứt bỏ mặt mũi, vẫn mạnh giọng như cũ nói: “Trang sức và túi xách sao chỉ có hai món được? Tuy những cái đó là do Diệp thiếu gia tặng, nhưng Đường Noãn có thể đính hôn được với Diệp thiếu gia, tất cả là nhờ vào gia đình chúng tôi...”
“Tôi thấy hình như mọi người đã hiểu lầm chuyện này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-116.html.]
Diệp Thù Yến ngồi đó vốn luôn không mở miệng nói chuyện, lúc này anh cúi đầu lật quyển sách của Đường Tinh mà không chịu thèm nhìn lên, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi đính hôn với Đường Noãn chưa bao giờ vì gia cảnh cả, nếu tôi chọn gia thế, thì nhà họ Đường của mấy người sẽ là nhà đầu tiên tôi loại trừ ra.”
Cuối cùng anh đặt album lên bàn, đặt song song với quyển của Đường Noãn, ngẩng đầu nhìn về phía ba người nhà Đường Thắng An.
Đôi mắt phượng kia vẫn lạnh lùng vô cảm như cũ, nhưng bên trong tựa hồ có mọt cơn bão tố nào đó, tất cả mọi người ai cũng có thể cảm nhận được Diệp Thù Yến đang tức giận.
“Là vì Đường Noãn, tôi mới không so đo với mấy người.”
, Diệp Thù Yến nhìn bọn họ chằm chằm: “Kể từ khi đính hôn, mấy người lấy tên tôi tham gia các hạng mục gì, lôi kéo bao nhiêu đầu tư, cần tôi phải tự mình điểm ra không?”
Sắc mặt ba người nhà họ Đường lập tức biến đổi.
Diệp Thù Yến nhìn Đường Thắng An: “Tôi nhớ rõ lần trước tôi đã nói qua với ông, Đường Noãn là vợ chưa cưới của tôi, chèn ép cô ấy tức là chèn ép tôi, bảo không có lần sau cơ mà? Xem ra trí nhớ của ông không được tốt lắm.”
Trong lòng Đường Thắng An dâng lên một tia ớn lạnh, lúc này bất chấp thể diện, vội vàng nói: “Thù, không, Diệp tổng, bọn bác không có ý đó, vốn dĩ hôm nay đến đây là vì muốn nói chuyện về cái ngày ầm ĩ đó, cháu xem, tại lần trước cháu trực tiếp ấn định thời gian và địa điểm, nên bọn bác không kịp…”
“Không kịp nên không nghe lời?”
Tạ Phi Triết cười nhạo một tiếng: “Cho nên đều do Diệp Thù Yến cả, nếu không vì cậu ta, nhà họ Đường các ông không những không cần bồi thường tiền, mà còn lừa được thêm một, hai ngàn vạn nữa, tất cả là vì Diệp Thù Yến quá lợi hại, không, còn phải thêm người nhà của Đường Noãn quá giàu có, quá cưng chiều con gái nữa, nhà các ông là vô tội nhất, đáng thương nhất, có phải hay không?”
Mọi người phụ họa chế giễu, Đường Thắng An bị chèn ép không nói ra lời. Kết quả đã rõ ràng, Diệp Thù Yến cũng không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, giơ tay nhìn đồng hồ: “1540 vạn, cho các người ba ngày để bồi thường, việc hộ khẩu, trong vòng một tuần hãy xử lý cho tốt.”
Dứt lời nhìn về phía Đường Noãn, giọng nhu hòa lại: “Đi thôi, trở về.”
Thẩm Kim Hoa giữ chặt Đường Noãn: “Diệp tổng, cậu đi làm việc của cậu trước đi, chúng tôi muốn cùng Noãn Noãn nói chuyện một lát, chút nữa đưa con bé về sau.”
Lần này giọng điệu bà ấy ôn hòa hơn rất nhiều. Diệp Thù Yến thấy Đường Noãn gật đầu, liền nói: “Vậy cháu đi trước, có việc gì thì cứ gọi điện cho cháu.”
Tạ Phi Triết đảo mắt nhìn quanh giữa hai người họ một vòng, đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa rồi theo Diệp Thù Yến đi ra ngoài. Chỉ để lại một nhà Đường Thắng An bị chỉ trỏ chế giễu, mà bọn họ không rảnh quan tâm điều đó, lần này thực sự tổn thất quá lớn, 1500 vạn, còn có Diệp Thù Yến, nếu Diệp Thù Yến muốn đối phó với họ... Bất luận như thế nào cũng phải nghĩ ra cách.
Nhưng không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, liền nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Công ty lớn như tập đoàn Đường Lễ, chắc là đóng thuế rất đàng hoàng nhỉ?”
Ba người Đường gia nhất thời sửng sốt, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Đường Nguyệt ngồi sau Đường Kim Hâm đứng lên nhìn họ, cười châm biếm.