Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:59
Lượt xem: 37
Anh ta chưa kịp nói xong, một phóng viên lớn tuổi hơn vội kéo anh ta lại rồi xin lỗi Diệp Thù Yến: “Thật ngại quá, cậu ta là phóng viên thực tập mới đến, chưa hiểu rõ quy tắc.”
Vừa nói vừa tườm học trò của mình. Ai mà không biết vị Diệp tổng này cực kỳ không thích chụp ảnh cơ chứ, ngoại trừ trường hợp có buổi phỏng vấn hẹn sẵn ra thì những lúc khác căn bản không cho phóng viên chụp hình.
Ấy vậy mà ông ấy lại nghe được một giọng nói thản nhiên: “Có thể.”
Vị phóng viên lớn tuổi kia giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng trong truyền thuyết đang ôm vai vợ tương lai của mình cúi đầu nói gì đó bên tai cô, có một nụ cười xuất hiện trên gương mặt vô cảm kia.
Mà cô Đường bịt tai lại, trừng mắt nhìn anh, vậy mà vẫn phối hợp bày ra dáng vẻ thân thiết.
Vị phóng viên trẻ tuổi kia cực kỳ phấn khởi, nhấc máy ảnh hướng về hai người chụp mấy tấm, sau đó lại được voi đòi tiên nói: “Diệp tổng, tôi có thể đưa tin này không?”
Diệp Thù Yến gật đầu: “Bản thảo trước khi đăng lên nhớ gửi cho tôi xem thử trước.”
Rồi anh lại nhìn về máy ảnh của anh ta: “Hình cũng gửi cho tôi luôn.”
“Chuyện nên làm mà.”
Phóng viên trẻ gật đầu liên hồi. Đây nhất định sẽ là tin độc nhất vô nhị.
Người phóng viên lớn tuổi thẫn thờ nhìn người đàn ông và người phụ nữ cùng nhau bước đi ra xa. Không biết người đàn ông đã nói gì với người phụ nữ mà lần này cô nhìn anh chằm chằm một cách lộ liễu, người trước giờ lạnh lùng như anh lại nở ra một nụ cười.
Tên học trò này của ông ấy quả là may mắn mà. Bên này Đường Noãn thật sự nhịn không nổi nữa, lúc chụp ảnh, anh nói chồng tương lai phải có nghĩa vụ giúp đỡ vợ tương lai, cứ vậy mà chụp ảnh, mọi người đều thấy sự bảo vệ của anh dành cho cô, cho dù là người nhà họ Diệp cũng phải cân nhắc mấy phần. Đường Noãn thấy có lý, dù sao cô cũng không phải người cuồng chịu ngược, dù sao nếu có thể sống yên ổn, đương nhiên cô muốn được yên ổn rồi.
Kết quả sau khi chụp hình xong, anh lại nói: “Chi bằng mau chóng kết hôn đi? Dù sao sau khi bức ảnh được đăng lên thì mọi người cũng biết cả, cũng sẽ không có khả năng từ hôn, bằng không danh dự của anh sẽ chịu tổn thất lớn đấy.”
Đường Noãn nhìn thấy sự xấu xa hiện lên trong đôi mắt của anh, cô nghi ngờ có phải bản thân đã lộ ra suy nghĩ của mình trong lúc không khống chế được không, bằng không sao lại có cảm giác anh đang cố ý chống lại cô. Tầng hai có một đám người nhìn thấy cảnh này, bọn họ có cái nhìn mới về vị trí của Đường Noãn trong lòng Diệp Thù Yến. Khoé miệng của một thanh niên trong đó bỗng nhếch lên: “Người băng thanh ngọc khiết không ăn thức ăn nhân gian như Diệp thiếu gia của chúng ta nay bỗng hạ phàm rồi, thú vị đấy...”
Sau khi trở về từ bữa yến tiệc, Đường Noãn lập tức sắp xếp các khoản chi tiêu từ nhỏ đến lớn, thật ra khi chuyển tài sản từ nhà họ Đường ra ngoài, cô đã thu xếp một lần rồi nên bây giờ cũng không tốn nhiều sức. Có điều mấy người Đường Kim Hâm có sửa sang lại hay không thì cô không biết. Cô ít nhiều cũng cảm nhận được cảm xúc của họ không cao lắm, cô có thể hiểu được. Dù sao Đường Tinh và cô cũng khác nhau, nhất là về vấn đề tình cảm, cả cô và người nhà Đường Thắng An, hai bên đều coi nhau như kẻ thù, nhưng bên này quả thật xem Đường Tinh như con gái ruột mà nuôi lớn, không thể không có tình cảm, nếu như người nhà họ Đường thật sự nghiêm túc thu xếp, đến lúc đó sẽ là một vết thương đối với Đường Tinh. Đường Noãn còn nhớ rõ lúc Đường Tinh đi theo bọn Đường Thắng An rời đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn, mặc dù cố gắng khắc chế, nhưng vẫn tràn ngập khổ sở và không nỡ.
Nhưng Đường Tinh vẫn lựa chọn giúp cô. Cho nên Đường Noãn không hỏi chuyện này, chuyện này vô luận người một nhà Đường Kim Hâm làm như thế nào, cô cũng thấy không sao cả.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày hẹn. Tài xế của Diệp Thù Yến đến tiểu khu Vân Đỉnh đón Đường Noãn trước, rồi mới đến Diệp Thị đón Diệp Thù Yến đi cùng.
Đường Noãn nhìn người đàn ông lên xe là vùi đầu vào làm việc ngay, biết anh rất bận, cô không nhịn được mà nói: “Thật ra nhân chứng cũng nhiều, chuyện nhỏ này anh cử người đi là được.”
Diệp Thù Yến quay đầu lại nhìn cô: “Không tính là chuyện nhỏ được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-114.html.]
Việc này cũng không phải là việc gì to tát, Đường Noãn mím môi, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
“Xử lý xong chuyện này vừa hay nên bàn chuyện sính tê, cũng nên cân nhắc chuyện kết hôn.”
“Kết hôn.”
Đường Noãn giật mình: “Kết hôn gì chứ?”
Từ khi nào mà cô đồng ý việc kết hôn rồi. Diệp Thù Yến đáp: “Việc đã ồn ào lớn như vậy, không kết hôn thì khó mà xong chuyện. Nếu không mọi người lại nghi ngờ thái độ của tôi đối với em, còn phía nhà họ Diệp nữa, định ra ngày cưới thì bọn họ sẽ không còn lý do đến quấy rầy em nữa.”
Anh nhìn Đường Noãn, bày ra dáng vẻ quan tâm: “Đây là điều mà chồng tương lai nên làm.”
Đường Noãn: . . .
Ánh mắt Diệp Thù Yến tiếp tục nhìn về phía đống tài liệu, nói: “Dù sao cũng không thể từ hôn, chi bằng tăng năng suất cao lên một chút, khiến người khác bớt nghĩ rằng tôi ruồng bỏ em, ảnh hưởng đến danh dự của tôi, làm cho cổ phiếu của Diệp Thị d.a.o động.”
Đường Noãn: . . . Đường Noãn không kiềm được hỏi: “Không kết hôn cũng khiến cổ phiếu d.a.o động sao?”
Diệp Thù Yến nhìn cô, âu yếm nói: “Thế nào, em muốn thử không?”
Đường Noãn: . . . Quả nhiên anh đang uy h.i.ế.p cô.
Bây giờ Đường Noãn thật lòng muốn để anh quay về, đừng lo chuyện của cô nữa. Nhưng xe vừa vặn chạy đến hội sở, không biết có phải ảo giác không, Đường Noãn cảm thấy hôm nay người ở hội sở nhiều hơn một chút. Khi đến trước tiền sảnh, cô mới phát hiện đó không phải là ảo giác, những người này đều đã nghe được chuyện đó nên mới đến đây hóng hớt.
Đường Noãn khóc không thành tiếng, những người này sao lại nhiều chuyện như vậy. Thậm chí cô còn nhìn thấy Quý Vân... Cô không kiềm được mà trừng mắt một cái, Quý Vân vờ như không thấy cô, kéo Lý Thu Thu lên lầu như không có việc gì. Ánh mắt của những người khác cũng luôn liếc về phía bọn họ, như đang đợi một màn kịch vui. Mà tên Diệp Thù Yến ghét nhất những người nhiều chuyện này, anh thờ ơ dẫn cô đi đến ghế mà mình đã đặt trước.
Một thanh niên mỉm cười chào đón: “Cậu đến rồi sao. Không hổ là Diệp thiếu gia, thật đúng giờ.”
Đường Noãn sững người, đây là lần đầu tiên cô thấy có người cười nói trắng trợn với Diệp Thù Yến như vậy. Người đó mỉm cười với cô: “Đường Noãn phải không? Chào cô, tôi là Tạ Phi Triết, là bạn tốt của Diệp thiếu gia.”
Đường Noãn ngẩn ra một lát, phong cách của thanh niên này trông có vẻ lười nhác nhưng khuôn mặt lại rất tuấn tú, khi cười lên rất có sức hút. Diệp Thù Yến ôm vai Đường Noãn, chẳng buồn để ý đến anh ta, thờ ơ nói: “Không phải bạn bè gì đâu, em không cần để ý đến cậu ta.”
Giọng điệu tuy có vẻ hờ hững nhưng theo lời anh nói thì có vẻ quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ. Đường Noãn phân tích xong, theo thói quen định gạt bỏ sự tò mò của mình thì nghe thấy Diệp Thù Yến nói: “Cậu ta là con thứ hai của nhà họ Tạ, là bạn học cấp ba của tôi.”
Đường Noãn biết nhà họ Diệp là trùm bất động sản nhưng cũng có đối thủ cạnh tranh. Nhà họ Tạ cũng từ bất động sản mà lên, trong quá trình phát triển thành công ty tập đoàn, không tránh khỏi có nhiều ngành kinh doanh bị trùng với nhau, điển hình nhất là khách sạn, khách sạn của Diệp Thị cũng kinh doanh không tệ.
Da mặt Diệp Phi Yến quả thật rất dày, bị Diệp Thù Yến bơ cũng không quan tâm, chậm chạp đi theo sau bọn họ vào trong phòng, những người khác thấy Diệp Thù Yến không ngăn cản thì cũng lén đi vào trong.