Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:54
Lượt xem: 48
“Suýt chút nữa thì chú đã bị thằng nhóc kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa rồi, lát nữa chú nhất định sẽ cho cháu một cái lì xì thật lớn.”
Đường Kim Hâm xoa đầu, cười nói: “Ôi không cần khách sáo như vậy đâu, nó chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.”
Lúc này thì lại khiêm tốn, Đường Noãn phì cười.
Những người khác thấy vậy thì cũng bàn luận sôi nổi quan điểm của mình về dự án đầu tư. Hầu như Đường Noãn đều có thể nói vào trọng tâm. Cả nhà Đường Kim Hâm cười tít mắt, Đường Phi và Đường Bôn rất phấn chấn, cảm giác giống như chính bọn họ được khen vậy.
Ánh nhìn thán phục của những người này khiến Đường Noãn cảm thấy bản thân quả thật rất giỏi.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu cô: Có lẽ không cần nhiều tiền như vậy, có lẽ chỉ cần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cô cũng có thể làm nên thành tựu gì đó...
Mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau, Đường Noãn nghe đủ các ý tưởng của bọn họ, có cảm giác như nhóm nhỏ đang thảo luận làm đề tài. Lần xã giao đầu tiên này thật thú vị.
Đang vui vẻ, chú Đỗ đột nhiên lên tiếng: “Noãn Noãn, hai người bên kia đang gọi cháu phải không?”
Đường Noãn xoay đầu lại thì nhìn thấy Đường Sương và Lâm Nguyệt Nga đứng cách đó không xa, Đường Noãn nhíu mày, mặt của Thẩm Kim Hoa lập tức tối xầm xuống.
Đường Noãn không muốn làm phiền đến sự vui vẻ của mọi người, bèn tự mình đi qua nhưng lại bị Thẩm Kim Hoa kéo lại: “Con đừng đi, gọi bọn họ qua đây là được rồi. Mẹ muốn xem thử xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.”
Đường Nguyệt, Đường Phi, Đường Bôn nhanh chóng đứng bên cạnh Đường Noãn, Đường Kim Hâm nói với mấy người chú Đỗ: “Sau này thì chúng ta nói tiếp, bây giờ chúng tôi phải xử lý chút chuyện đã.”
Hầu hết những người này đều biết chuyện của gia đình bọn họ, sau đó biết ý mà rời đi.
Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương ở bên kia thấy vậy, còn tưởng cả nhà Đường Kim Hâm đang sợ bọn họ nên cười mỉa mai, từ từ tiến tới với thái độ trịnh thượng. Lâm Nguyệt Nga nhìn Đường Noãn, dáng vẻ quan tâm: “Dạo này con thế nào rồi?”
Đường Noãn cười đáp: “Như mẹ thấy đấy, con vẫn rất tốt.”
Câu trả lời này tất nhiên không làm hài lòng hai mẹ con kia rồi, Đường Sương thản nhiên nói: “Cái bệnh thích khoe khoang này của mày không thay đổi chút nào nhỉ.”
Vừa nói vừa khinh thường liếc nhìn cả nhà Đường Kim Hâm. Sự tức giận trào lên trong lòng Đường Noãn, cô cười nhạo đáp: “Cái thói đạo đức giả và ngạo mạn của chị cũng như trước nhỉ.”
Đường Sương nhíu mày: “Đường Noãn, mới rời đi có mấy ngày mà mày đã dám nói chuyện với chị mày như vậy rồi, phép lịch sự của mày đâu rồi hả?”
Không đợi Đường Noãn trả lời, Thẩm Kim Hoa bỗng nhiên vọt lên trước mặt Đường Sương, nói lớn: “Cô nói ai mất lịch sự hả?”
Hiển nhiên bà ấy rất tức giận, đánh giá Đường Sương và Lâm Nguyệt Nga từ trên xuống dưới một cái đầy khinh thường: “Rốt cuộc là ai vô lễ? Từ khi nào mà con gái tôi đến lượt mấy người phán xét? Đúng là không biết xấu hổ.”
Giọng của bà ấy rất lớn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trước giờ Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương luôn để ý đến thể diện, lúc này hai người đều đã đỏ mặt, Đường Sương như muốn xoay người rời đi nhưng Lâm Nguyệt Nga túm lấy cô ta, đè nén sự tức giận mà nói với Đường Noãn: “Mẹ và chị là đến giúp con, con qua đây một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Không cần đâu.”
Thẩm Kim Hoa châm biếm nói: “Giúp nó? Tôi thấy mấy người là đang muốn tiếp tục hút m.á.u nó thì có. Biết điều thì mau cút đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-111.html.]
Mặc dù nhà họ Đường thuộc về tầng lớp thấp của giới hào môn, nhưng cũng chưa từng bị chửi thẳng vào mặt như vậy, mặt Lâm Nguyệt Nga đen như đáy nồi, nhưng vẫn phải duy trì thể hiện phu nhân nhà giàu, kìm cơn giận nói: “Đường Noãn, con nên quản bọn họ chút đi, đừng để họ gây phiền phức cho mình.”
“Vốn dĩ con thay đổi thân phận, nhà họ Diệp đã không vừa lòng rồi, con còn để mặc bọn họ ở đây làm mất mặt xấu hổ, làm mất mặt Diệp Thù Yến, chỉ sợ đến cả cậu ta cũng không dung túng được...”
“Phi!”
Lời của Lâm Nguyệt Nga còn chưa nói xong, Thẩm Kim Hoa trực tiếp phun nước miếng vào người bà ta, còn không khách sáo mà chỉ vào mũi bà ta mắng: “Bớt thói giả bộ mèo già khóc chuột đi.”
“Chuyện con cái nhà tôi cần mấy người phí tâm chắc? Sao nào? Nhà họ Diệp là hoàng đế sao? Nhà mấy người là thái giám tổng quản của hoàng đế hả?”
“À không, thái giám tổng quản cũng không được quản đến hoàng đế và hoàng hậu, chỉ có tiểu thái giám bên cạnh hoàng hậu mới quan tâm đến chuyện hoàng hậu bị hoàng đế lạnh nhạt, sợ bản thân mình không có cơm ăn nên mới sốt ruột như thế.”
Bà ấy nhìn hai người họ một cách khinh miệt: “Một tên tiểu thái giám còn bày ra dáng vẻ của chủ nhân mà tới đây. Nếu nhà họ Diệp thực sự là hoàng đế, các người cũng chỉ là những số phận bị kéo ra kia phạt trượng mà thôi. Còn không mau cút cho tôi.”
Đường Noãn ngạc nhiên vô cùng, người nhà họ Đường sớm đã quen rồi, Đường Phi còn nồng nhiệt bình luận: “Dạo này mẹ xem phim cung đấu sao.”
Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương bị mắng xối xả, một câu cũng không nói lại được, bọn họ giận đến mức thở không đều.
Chuyện xảy ra ở bên này thu hút sự chú ý của không ít người, không bao lâu sau, Đường Thắng An đi ra từ trong đám người: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Đường Kim Hâm mới bước ra che chắn trước mặt Thẩm Kim Hoa: “Đến thật đúng lúc, mau dẫn vợ con ông cút đi. Bọn họ mất trí rồi sao? Đến nghe chửi à?”
Đường Thắng An liếc nhìn Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương một cái, sắc mặt trở nên khó coi nhưng không có ý tiến lên, chỉ thở dài một hơi nói với Đường Noãn: “Chắc họ đã biết ý của ba rồi.”
Giọng điệu của ông ta ân cần mà buồn bã: “Đường Noãn, tốt xấu gì ba mẹ cũng đã nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm trời, nay con đi như vậy, lòng ba cũng thấy khó chịu lắm, thật không nỡ rời xa con, ba nghĩ, hay là con quay về đi.”
“Bây giờ con đã lớn rồi, rất nhiều việc bản thân có thể tự quyết định, có tên tuổi của nhà họ Đường thì con làm việc cũng thoải mái hơn, nhất là trong việc cưới gả.”
Ông ta nhìn về phía Đường Kim Hâm: “Từ xưa đến nay, hôn nhân đều coi trọng môn đăng hộ đối, nó đính hôn với nhà họ Diệp, nếu không có cái gia thế này thì thật không nói nổi, mọi người cũng hy vọng nó gả qua đó có thể sống tốt mà phải không?”
Ông ta nói lời này một cách đường hoàng, người khác không hiểu tình lý còn tưởng rằng ông ta thật sự là đang muốn tốt cho Đường Noãn, người vây xem đều gật đầu tán thành. Đường Noãn tức giận cười lên, đang định vạch trần ông ta thì một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Con không đồng ý.”
Mọi người đều xoay đầu lại, nhìn thấy Đường Tinh hùng hổ xông đến, cô ấy nhìn Lâm Nguyệt Nga và Đường Thắng An chất vấn: “Ba mẹ có ý gì?”
Đường Thắng An và mẹ con Lâm Nguyệt Nga không hẹn mà cùng nhíu mày.
Đường Thắng An đáp: “Đường Tinh, con đến đây làm gì?”
Đường Tinh cười giễu: “Con không đến, để mặc cho mọi người đón Đường Noãn về sao?”
“Đừng cho rằng con là đồ ngốc, lúc trước mấy người đuổi nó đi thẳng thừng dứt khoát như vậy, con đâu thấy có chút nào không nỡ đâu, sao nào? Bây giờ thấy nhà họ Diệp không từ hôn, lại quay sang muốn nịnh bợ nó? Thế chẳng phải là muốn đuổi con đi tiếp sao?”
Những người vây quanh khi nãy còn gật đầu đồng ý bây giờ lại tỏ ra kinh ngạc. Hiển nhiên, lời được nói từ chính miệng của con gái ruột, đáng tin hơn nhiều so với lời của mấy người Đường Noãn và Đường Kim Hâm.
Ngay cả da mặt dày như Đường Thắng An, vào lúc này cũng không nhịn được nữa: “Đường Tinh, con đang nói bậy bạ gì vậy hả? Tuổi các con xấp xỉ nhau, thêm chị em không tốt sao? Sao tầm mắt lại thiển cận như vậy?”