Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:53
Lượt xem: 45
Ngược lại, việc bọn họ muốn duy trì khoảng cách với Diệp Thù Yến, cô cũng sẽ không nói gì. Đường Bôn đáp: “Oh, cái này thì có gì khó chứ, chưa kể còn có chị cả, chị ấy quen biết nhiều như vậy, mà người thuê cao ốc của chúng ta cũng có mấy người là ông chủ lớn, lấy được thiệp mời cũng dễ mà.”
Cũng đúng, những công ty có thể thuê được cao ốc Huy Hoàng ở giới cbd của Yên Thành cũng không ít.
“Bên Diệp tổng bận như vậy, chúng em có thể đến chơi với chị một lát không?”
Đường Bôn lại nhỏ tiếng nói: “Vả lại em nghe nói người nhà họ Đường cũng đến, tránh để bọn họ ức h.i.ế.p chị.”
Trong khi nói chuyện, Đường Bôn đã dẫn cô đến bên cạnh người của nhà họ Đường, còn chưa đợi Đường Noãn chào hỏi Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa, Đường Bôn đã đắc ý giới thiệu cô với một cô gái bên cạnh: “Đây chính là chị Noãn của tôi, được gặp trực tiếp rồi đấy nhé? Siêu đỉnh luôn.”
Rồi cậu ấy nói với Đường Noãn: “Đây là bạn học của em - Mễ Thi Nhã.”
Người được gọi là Mễ Thi Nhã lập tức nhìn cô bằng ánh mắt tôn sùng: “Em chào chị Noãn, không ngờ lại là chị gái của Đường Bôn, cậu ta may mắn quá đấy.”
Bị nhìn như vậy, Đường Noãn có hơi ngượng ngùng, cô chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết cười rồi gật đầu. Sau đó cô phát hiện, đây mới chỉ là chút khởi động mà thôi.
“Noãn Noãn, mau qua đây.”
Thẩm Kim Hoa vẫy tay với cô, Đường Kim Hâm cũng cười lớn nhìn cô. Đợi sau khi cô đến gần thì bắt đầu giới thiệu với mọi người: “Nào, đây là Đường Noãn - con gái thứ ba nhà tôi.”
Mấy người xung quanh cũng trạc tuổi bọn họ, nhìn thái độ chắc cũng đã biết nhau từ trước, chắc cũng biết việc cô mới quay về, ngay sau đó liền có người khen: “Trông xinh lắm, vừa nhìn đã biết là người của nhà họ Đường các anh.”
“Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp giống mẹ nó, thông minh giống tôi.”
Đường Kim Hâm gãi đầu, giọng điệu đắc ý vô cùng: “Nó học giỏi lắm.”
“Ông biết đại học Pennsylvania không, trường đại học thuộc top 5 thế giới ấy, năm nay nó vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, còn nhận được học bổng toàn phần nữa.”
Thẩm Kim Hoa bổ sung: “Người có thể được nhận học bổng toàn phần không nhiều, học phí và phí sinh hoạt đều là miễn phí cả đấy.”
Mọi người thán phục nhìn cô: “Ôi chao, quả thật tài giỏi, nhà hai ông bà cũng khéo sinh ghê.”
Đường Noãn lịch sự mỉm cười một cách ngượng ngùng, cô nhớ đến những năm trước đây khi đi chúc Tết cùng nhà họ Đường, có một số ông bố bà mẹ khen ngợi con cái mình, tại đó Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga cũng khen theo, nhưng sau khi trở về thì họ tỏ ra khinh thường. Những người này e rằng cũng giống như vậy.
Nhưng Thẩm Kim Hoa lại nói mãi không thôi, vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Không chỉ thế, đánh đàn, diễn thuyết… con bé đều được nhận giải thưởng cả, giấy khen, cúp,... xếp đầy cả tủ.”
Bà ấy vừa nói vừa móc điện thoại cho mọi người xem hình. Đường Noãn vội vàng ngăn cản. Ngày mà Đường Noãn bị bệnh, lúc mấy người Thẩm Kim Hoa đến nhà chăm sóc thì cô có cho bọn họ xem mấy cái ảnh hồi nhỏ và chiếc tủ treo đầy giấy khen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-110.html.]
Lúc đó, Thẩm Kim Hoa thích thú vô cùng, thậm chí kích động đến rơi nước mắt. Sau khi hỏi ý kiến của cô thì đã chụp mấy bức ảnh, nói rằng sẽ dán mấy tấm ảnh này lên tường nhà. Khi ấy, cô cảm thấy hơi khoa trương, bây giờ xem lại, bà ấy không những dán đầy lên tường mà còn cầm đi khoe khoang khắp nơi. Có thể người khác không hề muốn xem, nói không chừng lại giống như mấy người Đường Thắng An, bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng không ngờ lại có một dì nói: “Ơ kìa, con bé lại còn xấu hổ cơ à, không sao đâu, để bọn dì xem đi, dì còn chưa gặp qua đứa trẻ nào mà giỏi như vậy đấy.”
Giọng điệu không hề xu nịnh chút nào.
Đường Noãn ngây người, Thẩm Kim Hoa vui sướng mở mấy tấm ảnh ra, mấy người tụm lại.
Đường Noãn chú ý thấy, quả thật có một cặp vợ chồng xem cho có lệ, nhưng với dáng vẻ hãnh diện của Đường Kim Hâm với Thẩm Kim Hoa cùng toàn bộ bầu không khí này khiến bọn họ phải phụ hoa theo. Bọn họ cúi đầu nhìn vào trong ảnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Noãn, mặt đầy thán phục, không ngờ cô là đứa trẻ giỏi như vậy.
Vào thời khắc này, Đường Noãn bỗng nhiên ý thức được, hoá ra vinh dự của con cái phần lớn là được ba mẹ ban cho. Cũng như khi ở nhà họ Đường giàu có, Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga hoàn toàn không quan tâm đến sự ưu tú của cô, thậm chí người duy nhất để ý đến sự ưu tú của cô, là Đường Sương.
Cô còn nhớ có một lần khi đến nhà khác làm khách, có người khen cô sau này còn giỏi hơn cả Đường Sương, lúc trở về, Lâm Nguyệt Nga cười nhạo nói với cô rằng người khác chỉ là nói khách sáo mà thôi, đừng nghĩ nhiều, mà Đường Sương lại trở nên lạnh nhạt với cô trong một khoảng thời gian dài, thậm chí ở đâu cũng chĩa mũi nhọn vào cô…
Một đứa trẻ bị chính ba mẹ mình hạ thấp, chán ghét thì người khác có lý do gì phải tin tưởng và thích chứ?
Đột nhiên có một người lên tiếng: “Cái này còn giỏi hơn cả Nguyệt Nguyệt nhà hai người rồi, ghê gớm thật đó.”
Đường Noãn căng thẳng trong lòng, vô thức liếc nhìn sang Đường Nguyệt.
Thẩm Kim Hoa cười đáp: “Đường Nguyệt học ngành luật trong nước, không cần ra nước ngoài du học, nhưng mà Noãn Noãn thật sự là giỏi hơn Nguyệt Nguyệt.”
Đường Nguyệt tiến lên ôm Đường Noãn, nói: “Chú Đỗ, dự án này của chú có thể để em cháu xem thử không, đừng tưởng rằng em ấy mới ra trường mà không biết gì, thật ra em ấy đã làm một dự án lớn rồi đấy.”
Giọng điệu đầy tự hào.
Nút thắt trong lòng Đường Noãn chợt nới lỏng, không khỏi tựa vào người Đường Nguyệt, Đường Nguyệt mỉm cười đưa tay xoa đầu cô. Thẩm Kim Hoa lại tiếp tục: “Đúng, ông biết khách sạn Diệp Thị chứ, Noãn Noãn của chúng tôi đã giúp bọn họ mở rộng cả một hệ thống lớn đấy, trên mạng còn phát sóng trực tiếp, mọi người đều nói là đợi khi nào hệ thống sửa xong thì sẽ đến đó xem thử. Không cần phải gọi phục vụ, cứ trực tiếp yêu cầu thì người máy sẽ làm theo những gì chúng ta cần…”
Đường Noãn nghe bà ấy cứ giới thiệu thao thao bất tuyệt như vậy thì có chút dở khóc dở cười, vừa định chen lời thì người đàn ông được Đường Nguyệt gọi là chú Đỗ kia lên tiếng: “Thật vậy sao? Vậy Noãn Noãn, Noãn Noãn phải không, góp ý cho chú với...”
Cũng không phải là ngại vào quan hệ nên mới qua loa, mà ông ấy thật sự tin tưởng cô, và sự tin tưởng này, là đến từ sự tin tưởng của mọi người nhà họ Đường đối với cô. Đường Noãn mím môi không từ chối: “Chú cứ nói xem, cháu vẫn còn trẻ, cũng không có kinh nghiệm bằng chú, chắc là nghe giáo viên giảng nhiều, có lẽ có thể đưa ra chút ý kiến cho chú.”
“Đứa trẻ này, còn khiêm tốn như thế.”
Chú Đỗ vừa cười vừa nói về dự án, Đường Noãn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã có đáp án.
Thật ra những người có mối quan hệ tốt với Đường Kim Hâm không phải ai cũng có thể lập nghiệp trên nền tảng mới và thích làm đầu tư. Với cả, những người ở độ tuổi như họ chưa từng thử nghiệm kinh doanh thực tế, nên tầm nhìn quả thật vẫn còn dừng ở trong quá khứ. Đường Noãn nghe xong lời ông ấy nói liền phân tích: “Bây giờ nếu đầu tư vào internet thì rủi ro lớn, hình thức này của đối phương nhìn thì được đấy nhưng nếu đi vào thực hiện thì không nói trước được gì. Chi bằng chú đầu tư vào kho bãi, tương lai internet dù có phát triển như thế nào thì cũng không thể thiếu đến kho bãi được.”
Chú Đỗ nghe xong mắt liền sáng lên, vỗ tay một cái: “Ôi chao, quả nhiên người được đi học khác hẳn, chú đã nói không đáng tin rồi, đứa nhỏ này đã nói vậy thì đúng là vậy rồi.”