Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:48
Lượt xem: 49
Bà Nhâm thở dài nói: "Ai, cũng không trách cô ta, từ hào môn biến thành người thường, đổi lại ai cũng sẽ hoảng hốt thôi. Thật không may, bây giờ cô ta chưa nghĩ rõ, thân phận của cô ta không thể lăn lộn ở trong giới được, cho dù sả vào cũng bị cô lập.”
Tiếng phụ nữ cười tủm tỉm truyền đến từ phía sau.
Ba người kinh ngạc, quay đầu lại đã nhìn thấy Đường Noãn đi tới, nhất thời đều xấu hổ một trận.
Đường Noãn đi tới trước bồn rửa tay vừa rửa tay vừa cười nói: "Dắt tay nhau đi vệ sinh không mang theo tôi sao?”
Ba người:"...”
Đường Noãn rửa tay xong, thước tha yêu kiều đi ra ngoài, đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước: "À, đúng rồi.”
Cô ấy quay đầu lại và chạm vào vai mình, làm một tư thái trêu người, ném mị nhãn về phía mấy người: "Mặc dù tôi biết mình xinh đẹp, nhưng vẫn là cảm ơn đã khen ngợi.”
Ba người:"...”
Nghe động tĩnh của ba người phụ nữ giậm chân ở phía sau, tâm tình Đường Noãn cực kì tốt.
Lúc đi tới bên cạnh sân khấu, nhìn thấy Diệp Thù Yến đang nghiêng đầu nói chuyện với người đàn ông phía sau, người kia hình như chính là ngài Nhâm, cô bỗng nhiên nhớ tới bà Nhâm là em vợ của tổng giám đốc Miracle Media, cho nên ngồi chỗ đó.
Nhìn bộ dạng của ngài Nhâm đang cầm quyển sách bán đấu giá giới thiệu cho Diệp Thù Yến, Đường Noãn có chút ngoài dự đoán, Diệp Thù Yến lại cảm thấy cái kia thú vị. Không phải cô nói, loại đấu giá mang tính chất từ thiện này, thứ tốt cũng có, nhưng đúng là không đạt tới trình độ khiến cho Diệp Thù Yến cảm thấy hứng thú. Đương nhiên, cô cũng không hứng thú, Đường Noãn tức giận nghĩ, bây giờ cô chỉ là một người nghèo, có thấy hứng thú cũng là vô ích, về phần để Diệp Thù Yến trả, cô ấy kiên quyết không! Bây giờ anh mua cho cô ấy thứ gì ở chỗ cô đều là tạm giữ, không đúng, không chỉ là tạm giữ, còn có đồng giá tương đương.
Anh nói xem, trên thế giới này có chuyện quá đáng như vậy sao? Cất giữ đồ ở chỗ, chưa tính không có phí cất giữ, lúc trả lại còn lấy đi một khoản lãi suất khổng lồ! Tư bản tâm địa đen tối! Diệp Thù Yến bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Đường Noãn hoảng sợ, rất nhanh kéo lên nụ cười ngọt ngào, trong lòng vẫn tức giận, ông trời thật sự là bất công, nếu đã cho anh một bộ tâm địa đen tối, vì sao còn muốn cho anh mỹ mạo có thể quyến rũ người khác đây, không phải là lừa người sao.
Cô vừa mới ngồi xuống bên cạnh Diệp Thù Yến, mấy người bà Nhâm cũng trở về, bà Nhâm ở ngay phía sau Đường Noãn, hai người còn lại lại ở hàng phía sau bà Nhâm, chả trách có bộ dạng bà Nhâm bảo sao làm vậy kia. Bà Nhâm vừa ngồi xuống đã bĩu môi làm nũng với ngài Nhâm nói: "Ông xã, giúp người ta thoa kem tay chút đi, móng tay của em không tiện ~"Nói xong còn sâu kín nhìn Đường Noãn một cái.
Đường Noãn:"...”
Ngài Nhâm ngược lại rất yêu thương cô ta, ngượng ngùng cười với Diệp Thù Yến, mặc kệ vất vả oán hận giúp cô ta thoa. 【Wow, thật ngây thơ! Anh Thù Yến, hỏi tôi đi! Anh cũng hỏi tôi một câu!】
Diệp Thù Yến nhìn cô vừa tức giận vừa buồn cười, lúc vô dụng chính là tư bản tâm địa đen tối, hữu dụng chính là anh Thù Yến, cô còn dùng rất thuận tay. Nhưng mà nhìn ánh mắt của cô vẫn mở miệng hỏi: "Em muốn bôi không?”
Đường Noãn thờ ơ nói: "Ai nha, tay của người ta không có dùng cái đó.”
Cô giơ tay trắng nõn mảnh khảnh lên cho Diệp Thù Yến xem: "Trời ạ bẩm sinh mảnh khảnh, không cần phải dùng những thứ đó.”
Nói xong cũng thầm kín nhìn bà Nhâm một cái.
Bà Nhâm: "...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-107.html.]
Rốt cuộc ai ngây thơ đây, Diệp Thù Yến không nhịn được cười, đưa tay nắm lấy tay cô: "Ừm, biết rồi, em là đẹp nhất.”
Sắc mặt của bà Nhâm dữ tợn, Đường Noãn cũng không thèm để ý thưởng thức, cô nhìn bàn tay đang nắm mình, trong lòng điên cuồng hò hét: 【Vừa rồi tôi không có rửa tay, không rửa tay, không rửa tay! Mau buông ra!】 Đùa giỡn lưu manh gì chứ.
Diệp Thù Yến chậm rãi nhếch khóe miệng, nếu nói anh tâm địa đen tối, vậy không thu chút lãi thì làm sao được.
Thấy Diệp Thù Yến không có ý định buông tay cô ra, Đường Noãn trực tiếp xuất đại chiêu: Khi nãy em mới dùng bàn tay này bóp c.h.ế.t một con gián: “bộp“ một tiếng luôn ra một đống... cái thứ sờ vào thì có chút dính dính nhầy nhầy.... Không biết anh Thù Yến có để ý hay không. Quả nhiên Diệp Thù Yến sững sờ, vô thức buông lỏng tay cô ra.
Đường Noãn nhân cơ hội đó rút tay về, nhưng chưa kịp đắc ý thì phát hiện ra, hình như khi nãy cô đã tưởng tượng phong phú quá rồi, giờ cứ có cảm giác bản thân thật sự đã bóp c.h.ế.t một con gián, không dám nhìn thẳng vào ngón tay của mình nữa, buồn nôn quá đi.
Cô bình phục một lát mà vẫn không đè nén được loại cảm giác này, thật sự chịu không nổi, chỉ có thể đứng dậy đi vệ sinh rửa tay một lần nữa.
Diệu Thù Yến dở khóc dở cười, cô gái này cũng thật là…
Lúc Đường Noãn quay lại, cuối cùng Diệp Thù Yến cũng không làm ầm ĩ nữa, nhưng bà Nhậm ngồi ghế sau vẫn chưa chịu yên.
Có lẽ là do bị mỉa mai là “không đoan trang”, còn bị show ân ái ngược, bà ta rất không phục. Lúc bắt đầu đấu giá, bà ta cầm album ảnh các vật phẩm đấu giá, dịu dàng nói với ông Nhậm: “Chồng ơi, em muốn món trang sức này, anh có thể lấy cho em được không? Cái này, cái này, còn cả cái này nữa, đều rất đẹp.”
Trông như là bà ta đang làm nũng với ông Nhậm, nhưng lời nói lại hướng về phía của Đường Noãn, rõ ràng là đang khiêu khích, Đường Noãn âm thầm khinh bỉ, tưởng cô ngu chắc?
Dù gì nhà họ Diệp cũng là nhà giàu nhất, ở đây tiền tài của ai có thể bì được với Diệp Thù Yến, thứ mà cô muốn còn sợ không có được sao? Người này cho là tính cách của cô là cái tính không thể chịu thiệt, nghĩ rằng cô dễ kích động nên mới muốn khiến cô tiêu tiền phung phí đây mà.
Có điều đối phương muốn chơi cùng cô, cô không phối hợp một tí thì không được lễ phép cho lắm. Đường Noãn đảo mắt, nảy ra một ý. Cuộc đấu giá bắt đầu, vật đầu tiên chính là trâm cài áo bằng kim cương, tuy kích cỡ của kim cương khá bình thường nhưng tạo hình độc đáo. MC vừa mới giới thiệu xong, Đường Noãn đã nhanh tay giơ bảng. Quả nhiên bà Nhậm cũng lập tức giơ theo, hơn nữa còn tăng giá thêm hẳn mười vạn. Đường Noãn ngoảnh lại lườm bà ta một cái, cắn răng tăng thêm mười vạn. Bà Nhậm cười tít mắt lại tăng thêm hai mươi vạn.
Đường Noãn đang muốn giả vờ nãn lòng mà buông bản xuống, Diệp Thù Yến đột nhiên ghé sát tai cô nói: “Tăng thêm hai mươi vạn nữa.”
Đường Noãn ngẩn ra một lát, nhưng cũng lập tức phản ứng lại, bà Nhậm cách anh trong vòng ba mét, anh cũng nghe thấy tiếng lòng của đối phương. Trong lòng Đường Noãn cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng theo lời của Diệp Thù Yến tăng thêm hai mươi vạn, bà Nhậm quả nhiên lại tăng thêm mười vạn. Đường Noãn nhìn sang Diệp Thù Yến, anh khẽ lắc đầu, cô buông tấm bảng xuống, trên mặt lộ ra vẻ mất mát.
MC gõ búa, bà Nhậm không ngờ bản thân mình lại sơ suất, bà ta vốn không thề thích chiếc trâm cài áo kia nên vội nói khích Đường Noãn: “Ơ, cô Đường không tăng giá nữa à? Không thích nó sao?”
“Thích.”
Đường Noãn quay lại nhìn bà Nhậm. Bà Nhậm còn chưa kịp mừng thì thấy cô tủi thân mím môi đáp: “Nhưng mà nó đắt quá, tôi mua không nổi.”
Sau đó cô bày ra vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn bà Nhậm nói: “Vẫn là bà Nhậm hào phóng.”
Bà Nhậm: …
Diệp Thù Yến:…Cô là đang sỉ nhục anh sao? Bà Nhậm cũng nhận ra được bản thân mình đang bị đùa giỡn, giận đến run người, thật ra một hai trăm vạn này đối với nhà họ Nhậm mà nói thì không đáng là bao, nhưng đáng ghét quá mà. Đường Noãn cảm thấy bà Nhậm vẫn chưa chịu từ bỏ, cô giơ tay nhờ Diệp Thù Yến đưa dùm cuốn album vật đấu giá.
Diệp Thù Yến không đưa cho cô mà còn thản nhiên hỏi: “Mua không nổi ư?”