Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-08 20:46:29
Lượt xem: 53
Cuối cùng bà ấy cũng không nói được nữa, chất lỏng nóng rực bỗng nhiên rơi xuống mu bàn tay Đường Noãn. Thẩm Kim Hoa cuối cùng cũng không nhịn được, đứng dậy ôm Đường Noãn vào lòng, nghẹn ngào nói: "Noãn Noãn, đứa con tội nghiệp của mẹ.”
"Đều trách chúng ta không trông chừng con thật tốt, xin lỗi, xin lỗi là mẹ không tốt.”
Trong lồng n.g.ự.c bốc lên chua xót, đột nhiên hóa thành ủy khuất vô tận, Đường Noãn chôn ở trong n.g.ự.c Thẩm Kim Hoa, nắm chặt vạt áo bà ấy, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
"Con của mẹ, con của mẹ.”
Thẩm Kim Hoa vuốt đầu cô, khóc đến không thể kiềm nén được.
Đường Nguyệt cũng đi tới giơ tay ôm lấy cô, từng chút từng chút vuốt ve sống lưng Đường Noãn, những yêu thương và thương tiếc này nháy mắt mạnh mẽ trào ra.
Trong lòng cô có một cái hòm nào đó bị khóa lại được mở ra, ủy khuất to lớn tràn ra, Đường Noãn cuối cùng cũng không nhịn được khóc thành tiếng.
Thẩm Kim Hoa ôm cô như ôm đứa trẻ, vừa khóc vừa dỗ dành cô: "Khóc đi khóc đi, Noãn Noãn của chúng ta đã chịu ủy khuất, là mẹ không tốt.”
Đường Noãn ôm bà ấy khóc cả người run rẩy, Thẩm Kim Hoa chỉ ôm chặt cô:
"Mẹ ở đây, sau này tuyệt đối sẽ không để cho người ta bắt nạt Noãn Noãn của chúng ta nữa.”
Đường Noãn không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết cái ôm trước mặt vô cùng ấm áp lại an toàn, sau đó lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Thẩm Kim Hoa lại không ngủ, hôm qua biết Đường Noãn chịu ủy khuất ở bên kia, trái tim bà ấy giống như đặt ở trong luyện ngục đốt cháy. Bọn họ vẫn cho rằng, Đường Noãn không muốn nhận nhau với bọn họ, là bởi vì nhất thời không chấp nhận được sự chênh lệch thân phận, lại nghe nói tính cách cô mẫn cảm bén nhọn, cho nên nghĩ từ từ chậm rãi, lại không nghĩ tới, thì ra đứa nhỏ là chịu ủy khuất lớn, không dám thêm kỳ vọng. Thẩm Kim Hoa nghĩ tới đây lại không nhịn được rơi lệ, bà ấy yêu thương vuốt ve mặt Đường Noãn, chăm chút nhìn mặt mày cô, đứa con bọn họ thất lạc hơn hai mươi mấy năm, thật sự quá khổ sở.
Đường Nguyệt nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Đường Noãn, hốc mắt đỏ lên nói: "Mẹ, sau này chúng ta đều bổ sung cho con bé.”
Quá khứ không thể theo đuổi, nhưng tương lai vẫn còn. Giấc ngủ này của Đường Noãn cực kỳ an yên, chính là ánh mắt có chút khó mở, tối qua khóc quá lâu, toàn bộ mắt đều sưng lên. Trên đỉnh đầu có người dịu dàng nói: "Tỉnh rồi"
Là Đường Nguyệt, đối phương đưa tay dịu dàng vuốt ve đầu cô. Động tác này khiến Đường Noãn nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhất thời có chút không tốt, sau 8 tuổi, cô chưa bao giờ khóc như vậy.”
Tỉnh lại rồi thì mau rời giường đi, mặt trời cũng phơi nắng m.ô.n.g rồi.”
Âm thanh của Thẩm Kim Hoa truyền đến, rất nhanh một cái khăn nóng lại phủ lên mặt Đường Noãn, chợt nghe Thẩm Kim Hoa cười: "Ôi chao, hai con thỏ nhỏ.”
Đường Nguyệt cười nói: "Thỏ lớn sinh.”
Đường Noãn mới phát hiện, Đường Nguyệt và Thẩm Kim Hoa cũng đều mang theo một đôi mắt sưng đỏ lên, không khỏi bật cười.
Thấy Thẩm Kim Hoa lau cho Đường Noãn xong rồi, Đường Nguyệt cũng ngửa mặt lên nói: "Mẹ, con cũng muốn.”
“Được, từng đứa một đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-103.html.]
Thẩm Kim Hoa lại lần nữa làm ướt khăn mặt, dự tính lau cho Đường Nguyệt, nhưng mà Đường Nguyệt ngủ bên cạnh Đường Noãn. Cánh tay Thẩm Kim Hoa có hơi khó khăn vươn ra, sau đó lúc thò người chân trượt một chút, khăn mặt "bộp" một tiếng, gần như là đập lên mặt Đường Nguyệt, Đường Noãn hoảng sợ. Đường Nguyệt cũng kêu một tiếng, "Mẹ!”Thẩm Kim Hoa vội vàng cầm lấy khăn mặt: "Ôi chao, không sao hết không sao hết, để mẹ nhìn xem.”
Đường Nguyệt ngồi phốc dậy, kéo khăn mặt xuống, u oán nhìn chằm chằm Thẩm Kim Hoa, Thẩm Kim Hoa không nhịn được cười ha ha, Đường Noãn cũng cười phụt thành tiếng. Đường Nguyệt không thể căng thẳng nữa, cầm khăn mặt nhào về phía Đường Noãn: "Cho em thử xem, tinh thần cực kỳ tỉnh táo.”
Đường Noãn hoảng sợ nhảy xuống giường chạy ra ngoài, đáy lòng tràn đầy sung sướng, đây là cảm giác anh chị em sao.
Ăn sáng xong, ba người ngồi trên sô pha dùng trứng gà lăn mắt, đương nhiên, đãi ngộ của Đường Noãn tương đối tốt, đầu cô tựa đầu lên đùi Thẩm Kim Hoa:m Thẩm Kim Hoa giúp cô từ từ lăn, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua mí mắt nóng bỏng cực kỳ thoải mái.
Thẩm Kim Hoa lăn lộn, bắt đầu kể chuyện cho cô nghe: "Lúc mang thai con, cả nhà đều rất vui vẻ, lúc đó Đại Phi hai tuổi, nghịch ngợm không chịu được, Nguyệt Nguyệt rất ghét nó, chỉ muốn một em gái nhu thuận xinh đẹp, Đại Phi thì sao, đúng lúc bị thằng nhóc nhà bên làm phiền không chịu nổi, cũng cảm thấy em gái đáng yêu hơn.
Hai tiểu tử cả ngày nằm sấp trên bụng mẹ gọi em gái, đợi đến khi con động đậy ở trong bụng, thích nhất là Nguyệt Nguyệt, chỉ cần Nguyệt Nguyệt đặt tay lên bụng, con đảm bảo sẽ đá con bé một cái, vì chuyện này ba con và Đại Phi không ít lần ghen tuông.
Ngày sinh con, cả nhà đều chờ ở cửa phòng sinh, nghe nói sinh được em gái, Nguyệt Nguyệt vui đến mức hòa hảo với Đại Phi.”
Đường Noãn tưởng tượng tình cảnh kia, không khỏi cười thành tiếng.
Trầm Kim Hoa dịu dàng sờ đầu cô: "Con là được sinh ra trong tràn ngập chờ mong của mọi người.”
Nói đến đây, ngữ khí của bà ấy lại lần nữa nghẹn ngào: "Nhưng mà không ngờ lại lạc mất con.”
Đường Noãn trầm mặc, cô không biết mình nên nói gì, mọi chuyện đã xảy ra, cô không thể không có khúc mắc, nhưng lại không muốn nắm lấy không buông:
Giống như Đường Nguyệt nói, người luôn phải nhìn về phía trước.
Thẩm Kim Hoa trái lại ổn định tâm tình một chút nói: "Chuyện này chúng ta đã đến bệnh viện điều tra, chỉ là lúc đó còn chưa có giám sát, sợ không dễ kiểm tra lắm.”
Thật ra trong lòng Đường Noãn mơ hồ có một suy đoán, chỉ là giống như Thẩm Kim Hoa nói, qua nhiều năm như vậy, sợ không có chứng cớ, phải dùng một ít cách tiếp cận rất. Thẩm Kim Hoa nói: "Những thứ khác trước tiên tạm thời đặt sang một bên, bây giờ chúng ta hẹn với bên kia, đổi hộ khẩu của các con lại.”
Đường Noãn nói: "Để con đi tìm bọn họ.”
Qua lâu như vậy Đường Thắng An cũng không đề cập đến chuyện này, khẳng định lại có suy nghĩ gì đó. Nếu như ngày thọ yến của bà lão Diệp cô bị hủy hôn, nhà họ Đường không chừng đã sớm gọi cô đi đổi hộ khẩu gọn gàng rồi, nhưng Diệp Thù Yến không hủy hôn, bọn họ nhất định là có tâm tư chờ xem. Bây giờ Giang Miểu lại thành bộ dáng này, trái lại cô được Diệp Thù Yến kiên định thừa nhận, bên kia sợ là sẽ không cam tâm. Nhưng không cam tâm còn có thể làm gì đây, Đường Noãn cười lạnh, cô cũng không phải con gái ruột của bọn họ, không còn cố kỵ nữa. Cô hỏi chi tiết nhà họ Đường hào môn kia liên lạc với Đường Kim Hâm bọn họ: "Bọn họ có nhắc điều kiện với mọi người.”
"Chuyện này con không cần quan tâm.”
Bây giờ Thẩm Kim Hoa nghe thấy Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga lại hận đến nghiến răng: "Điều kiện để cho bọn họ tự đến! Hào môn dám bắt nạt con gái mẹ, bà đây vặn đầu xuống cho bọn họ!”
Đường Noãn nghe vậy dở khóc dở cười, đáy lòng lại không khỏi sinh ra một cảm giác yên ổn, cô xoay người, vùi đầu vào bụng Thẩm Kim Hoa. Cảm nhận được bàn tay dịu dàng trên lưng, Đường Noãn nghĩ thầm, vậy thì cô thử tin tưởng một lần. Có lẽ là bởi vì thể xác và tinh thần được thả lỏng, hoặc có lẽ là bởi vì được chăm sóc tốt, bệnh của Đường Noãn khỏi rất nhanh.
Dù sao đợi đến ngày bắt đầu bữa tiệc từ thiện kỷ niệm 50 năm của Miracle Media, cô đã tung tăng vui vẻ. Đoàn đội theo thường lệ buổi chiều tới đây tạo hình, nhưng lần này Đường Noãn lại có chút tinh thần không yên vì Diệp Thù Yến. Ngày hôm sau đề nghị cô đi tham gia buổi tiệc thư giãn, Diệp Thù Yến lập tức đưa tới bốn tấm thiệp mời tới, cô cho rằng là cho vợ chồng Đường Kim Hâm một cái, Đường Nguyệt Đường Phi Đường Bôn cô là ba tấm, cái này đủ rồi, dù sao mỗi tấm thiệp mời đều có thể mang theo một bạn đồng hành.