Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-11-08 20:46:24
Lượt xem: 70
"Đường Noãn!” Diệp Thù Yến sải bước tiến lên, mới phát hiện sắc mặt cô đỏ bừng, hô hấp đồn dập, đưa tay sờ, quả nhiên đang sốt cao, ý thức cũng mờ đi. Diệp Thù Yến ôm cô đặt tên giường, vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ riêng.
Nghĩ đến âm thanh vừa nghe trên lầu, anh xoay người đi ra ngoài rót nước,r dựa theo vị trí hộp thuốc Chu Ba chỉ nhưng không tìm được.
Chỉ đành phải trở lại phòng ngủ trước, mới phát hiện hộp thuốc đặt trên tủ đầu giường của cô, bên cạnh còn có ly không và hai vỉ thuốc rỗng.
Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn Đường Noãn ở trên giường, cả người cô chìm trong chăn mềm mại, cau mày khó chịu, cởi bỏ bề ngoài cường ngạnh, nhìn qua cực kỳ mềm mại mong manh, cho dù khi bị bệnh, cũng chọn một người đến dựa vào sao?
Nháy mắt đáy lòng Diệp Thù Yến nổi lên một cỗ chua xót, không nói nên lời. Cúi người đỡ người dậy: "Đường Noãn, Đường Noãn" Đường Noãn mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, giãy dụa muốn mở mắt ra, cô phải uống nước, phải uống thuốc, ít nhất phải gọi điện cho bác sĩ.
Một giây sau làn nước ấm áp đưa đến bên môi, giống như hạn hán kéo dài gặp mưa rào, Đường Noãn gần như không thể chờ đợi được nuốt, cho đến khi hết khát, mới phát hiện mình hình như nằm trong một cái n.g.ự.c ấm áp, bàn tay khẽ vuốt ve trên lưng khiến cho cô rất thoải mái.
"Còn uống nữa không?”
Âm thanh trầm thấp lộ ra vẻ dịu dàng, Đường Noãn cố gắng mở mắt ra, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác:"Diệp Thù Yến.”
"Ừm, là tôi.”
Đối phương thật sự trả lời cô, còn cực kỳ dịu dàng. Đối phương đỡ cô nằm xuống, giúp cô kéo chăn lên, dịu dàng nói: "Ráng chịu một chút, bác sĩ Trương sẽ đến nhanh thôi.”
Thấy anh dường như muốn đi, Đường Noãn không biết vì sao rất luyến tiếc, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay anh. Diệp Thù Yến sửng sốt, nhiệt độ trên bàn tay mềm mại mảnh khảnh nóng bỏng, đôi mắt luôn lộ ra ý cười nhu thuận như nước, bây giờ lại như thú con sợ hãi bị bỏ rơi ở phía sau.
Diệp Thù Yến cúi người sờ sờ đầu cô: "Tôi đi rót thêm một ly nước, quay lại nhanh thôi.”
Chờ Đường Noãn uống xong ly nước thứ hai, dán miếng dán hạ sốt, bác sĩ Trương cuối cùng cũng đến.
Lúc này ý thức của Đường Noãn đã tỉnh táo, Diệp Thù Yến nghe bác sĩ Trương hỏi thăm, mới biết được buổi trưa sau khi cô trở về thì trực tiếp ngủ, buổi trưa không ăn gì hết. Diệp Thù Yến không khỏi nhíu mày, lúc cô chưa đến nhà họ Đường rõ ràng còn rất vui vẻ, lại xảy ra chuyện gì?
Bác sĩ Trương đo nhiệt độ cơ thể cho cô, nhẹ nhàng nói: "Gần đây áp lực tinh thần có hơi lớn, mấy ngày tiếp theo đừng suy nghĩ cái gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, ra ngoài thư giản khuây khỏa.”
Đường Noãn có chút xấu hổ nhìn Diệp Thù Yến, mấy ngày nay cô rõ ràng ung dung thoải mái được chứ, chẳng qua chuyện có hơi lớn, hơi mệt mỏi một chút mà thôi.
Diệp Thù Yến bật cười, cúi người sờ đầu cô: "Ngủ đi, tôi đi sắp xếp cho bác sĩ Trương một chút.”
Đường Noãn nhu thuận nhắm hai mắt lại.
Diệp Thù Yến dẫn bác sĩ Trương đến phòng khách bên cạnh: "Hôm nay làm phiền anh ở lại, tôi sợ cô ấy lại phát sốt.”
Bác sĩ Trương đương nhiên không có dị nghị gì, chỉ có chút kinh ngạc, anh ta đã phục vụ Diệp Thù Yến gần 6 năm rồi, đây lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ lạnh lùng lạnh nhạt này có mặt dịu dàng.
Hơn nữa khi nhìn thấy đối phương đi vào phòng bếp, bác sĩ Trương nhìn phòng ngủ, thầm nghĩ quả nhiên không thể tin lời đồn, ai nói Diệp Thù yến đúng không có tình cảm với hôn thê chứ.
Diệp Thù Yến vừa mới bỏ gạo vào nồi xong, lập tức nghe thấy một âm thanh hữu khí vô lực: 【Sao còn chưa về chứ?】
【Hẳn phải về rồi, ngày mai anh ta còn phải đi làm.】
【Ừm, có bác sĩ ở đây, bác sĩ ở lại là đủ rồi.】
Diệp Thù Yến tăng nhanh động tác cắt rau và thịt dự phòng, lập tức vội vàng trở về phòng ngủ chính, chỉ thấy Đường Noãn quả nhiên ngủ bất an.
Cứ như nghe thấy động tĩnh nên mở mắt, đôi mắt bởi vì phát sốt mà đỏ bừng nhu thuận đột nhiên sáng lên kinh người, trong miệng lại nói: "Anh chưa đi sao?”
Diệp Thù Yến kéo ghế ngồi xuống bên giường, đưa tay lên gõ vào trán cô: "Tôi ở trong lòng em rốt cuộc có hình tượng, nửa đêm bỏ mặt hôn thê đau ốm có thể yên ổn ngủ vậy.”
Đường Noãn mím môi cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-100.html.]
Cảm giác đáy lòng dâng lên sung sướng, Diệp Thù Yến nhìn cô cũng không khỏi cười rộ lên, lúc này lại giống như một đứa trẻ.
"Ngủ đi.”
Diệp Thù Yến đưa tay che mắt cô lại: "Tôi không đi.”
Âm thanh trầm thấp khiến cho người ta vô cùng an tâm. Đường Noãn cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì đó đánh trúng, nháy mắt tê dại.
[Chả trách trong phim ảnh tiểu thuyết, vừa ngã bệnh đã dễ dàng lấy thân hứa hẹn, cái này đúng thật là không chịu nổi mà. ]
Diệp Thù Yến dở khóc dở cười, tinh thần bắt đầu có chút không an phận: "Mau ngủ đi, có muốn khỏe lên không đây?”
【Nếu có thể vỗ về mình thì tốt rồi.】
Diệp Thù Yến nhìn lông mi khẽ run của cô, bất đắc dĩ cười, đưa tay phủ lên chăn, nhẹ nhàng vỗ cô. 【Mắc bệnh thật là tốt, không biết anh Thù Yến có thể hát ru không?】
Câu được voi đòi tiên chính là nói cô đây, Diệp Thù Yến đánh vào tay cô một cái, muốn thu hồi lại, Đường Noãn vội vàng đè lại, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngủ. Có thể thấy cô còn có chút khó chịu, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Một giờ sau, bác sĩ Trương tới rút kim tiêm ra, Đường Noãn bị đánh thức. Diệp Thù Yến thấy cô Tỉnh lại, lập tức bưng cháo đã nấu xong vào: "Ăn trước một ít, chờ lát nữa dì Hà đến rồi tính sau.”
Đường Noãn khiếp sợ: "Anh biết nấu cơm sao?”
Diệp Thù Yến nói: "Học ở mấy năm du học, biết mấy cái đơn giản.”
Đường Noãn nghi hoặc, thân phận của anh, cho dù trong thời gian du học cũng phải có người chăm sóc mới đúng. Diệp Thù Yến bưng cháo: "Muốn ăn như thế này sao?”
"Không cần, không cần.”
Đường Noãn vội vàng tự mình bưng lấy ăn. Diệp Thù Yến bật cười, lúc nghĩ lá gan rất lớn, lúc này lại giả vờ.
Cũng không biết có phải vì có buff của Bá tổng hay không, Đường Noãn lại cảm thấy cháo này rất ngon, Diệp Thù Yến nhìn cô ăn ngon miệng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Ăn cháo xong cả người cô thoải mái hơn rất nhiều, vệ sinh súc miệng trở về xong, ngượng ngùng nói với Diệp Thù Yến: "Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, anh Thù Yến cũng mau về ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm.”
Diệp Thù Yến không để ý tới cô, trực tiếp lấy ra một tấm chăn mỏng trong tủ bên cạnh lấy đặt ở trên giường.
Nhìn bộ dạng anh muốn ngủ ở đây, Đường Noãn hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?”
Diệp Thù Yến xốc chăn mỏng lên, thản nhiên nói: "Thực hiện quyền lợi của hôn phu.”
Đầu óc Đường Noãn còn có chút hồ đồ, theo bản năng quấn áo ngủ lại, nghĩ thầm, cầm thú như vậy sao?
Diệp Thù Yến nhíu mày: "Hôn thê có quyền ngủ trên giường, hôn phu không có sao?
Đường Noãn ngại ngùng cười, lên giường, thầm nghĩ, thật sự là gây thù.
Diệp Thù Yến không để ý tới cô.
Giường của Đường Noãn đương nhiên không nhỏ, nhưng cũng không phải bốn người nằm dư dả, hai người ngủ một bên thật ra không quấy rầy gì nhau.
Nhưng Diệp Thù Yến nhìn người lần nữa lăn qua, bất đắc dĩ thở dài một hơi, giúp cô đắp chăn lên, đưa tay ôm người, không buông ra nữa.
Nhưng không an ổn được bao lâu, hô hấp nóng bỏng phun lên ngực, Diệp Thù Yến mở mắt ra, phát hiện người trong n.g.ự.c lại nóng lên.
Diệp Thù Yến giúp cô thay miếng dán hạ sốt, bác sĩ Trương lại tới xem một lần, cho uống thuốc, lúc này đã hơn 8 giờ sáng.
Diệp Thù Yến nhíu nhíu mày, hôm nay anh còn có một cuộc họp quan trọng, nhìn Đường Noãn mê man, anh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho trợ lý Văn. Nhưng điện thoại của Đường Noãn trên tủ đầu giường vang lên trước, anh đi tới cầm lấy, là Đường Nguyệt gọi.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn bấm nghe máy.