Phòng nước  chỉ  bảy vòi nước, dùng chung cho cả tầng. Lúc đông  thì  xếp hàng.
Nhân lúc   còn  kịp phản ứng, Giang Thiên Ca một  cầm ba cái chậu chạy  ngoài, mở vòi nước hứng nước.
Lúc cô đánh răng xong, Trần Tuệ Viên và Dư Mai Tinh cũng   quần áo xong, chạy đến. Ngoài  còn  các bạn nữ ở phòng khác, mặc nguyên pijama, hớt hải cầm chậu chạy đến rửa mặt. Phòng nước chật ních .
Giang Thiên Ca bảo Trần Tuệ Viên và Dư Mai Tinh xách nước về phòng rửa mặt. Cô rửa mặt xong, cũng xách chậu nước còn  về phòng.
Nhờ  Giang Thiên Ca nhắc nhở, nên mấy  trong phòng 5302 đều nhanh chóng  quần áo xong, chỉ còn thiếu rửa mặt.
Giang Thiên Ca đặt chậu nước xuống, cầm mũ đội lên đầu,  dặn dò: “Thu dọn xong thì chạy  sân tập. Mình   đây.”
Nói xong, Giang Thiên Ca xoay  rời khỏi phòng. Thấy cô vội vàng như , những  khác tuy  hiểu chuyện gì.
 Giang Thiên Ca  , loại chiêu   chào hỏi, hơn nửa đêm, sáng sớm thổi còi tập tập kích bất ngờ  là chiêu  thường xuyên dùng   tân binh trong quân doanh, mục đích là huấn luyện năng lực phản ứng của tân binh.
Buổi huấn luyện như , tự nhiên sẽ  kèm thưởng phạt. Phản ứng nhanh,  thể  nhất định  thưởng. , phản ứng chậm, nhất định sẽ  phạt.
Mục tiêu của Giang Thiên Ca chính là   phạt.
Cô nhanh chóng chạy xuống lầu, lúc  khỏi ký túc xá, trời vẫn còn tối tăm mờ mịt.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, Giang Thiên Ca  thấy   đất trống  tòa nhà ký túc xá, ba quân nhân  sừng sững, lưng thẳng tắp. Một  cầm còi thổi, một  cầm loa gọi, còn một  cầm đồng hồ xem giờ.
Thấy    , ngón tay   khẽ động, Giang Thiên Ca ,   đang bấm giờ.
Phía  phía  vẫn   ai, trong lòng Giang Thiên Ca  nhẹ nhõm,  lẽ cô là  xuống lầu sớm nhất, tốc độ của cô cũng  tính là chậm.
Giang Thiên Ca liếc mắt  ba huấn luyện viên  một cái  chạy về phía sân tập. Lúc ở cửa sân tập, cô gặp Tiêu Phong đang chạy tới từ hướng đối diện.
“Đây là…”
Nhìn thấy Giang Thiên Ca, mắt Tiêu Phong sáng lên, định kéo cô   chuyện. Giang Thiên Ca bất lực đẩy   một cái,  đó tiếp tục chạy  sân tập.
Chính giữa đường chạy phía tây sân tập, đèn pha rọi sáng,  thể  thấy vài hàng quân nhân mặc quân phục chỉnh tề, khí chất cứng rắn đang  ngay ngắn.
Giang Thiên Ca chạy về phía họ, đến gần, cô  thấy một giọng   lệnh: “Dừng . Báo trường, tên.”
“Trường Khoa học Máy tính, Giang Thiên Ca.”
“Trường Khoa học Máy tính, Tiêu Phong.”
Tiêu Phong cũng chạy theo  Giang Thiên Ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-79.html.]
Giang Thiên Ca liếc mắt , trong sân tập, ngoài những quân nhân  , chỉ còn  cô và Tiêu Phong. Có lẽ họ là những  đến sớm nhất.
Giang Thiên Ca yên tâm.
Vừa nghĩ “Sẽ   phạt”, bên tai cô liền vang lên một giọng  trầm lạnh: “Sáu phút ba mươi bảy giây chín, quá chậm.”
Giang Thiên Ca: “…”
Cô cảm thấy giọng    chút quen thuộc.  còn  kịp nhớ  chủ nhân của giọng   là ai, cô   thấy mệnh lệnh lạnh lùng vô tình của  : “Đi chạy một vòng.”
Giang Thiên Ca nheo mắt.
Cô nhớ  chủ nhân của giọng   là ai !
Lục Chính Tây.
Lục Chính Tây  bên cạnh cô. Giang Thiên Ca nghiêng đầu  Lục Chính Tây, gương mặt  tuấn nhưng lạnh lùng.
Thấy cô trừng mắt , Lục Chính Tây khựng  một giây,  đó thản nhiên : “Đi .”
Lục Chính Tây,  lắm.
Giang Thiên Ca nghiến răng, giơ nắm đ.ấ.m về phía , tức giận xoay  chạy lên đường chạy.
Lúc  trời còn  sáng rõ, ngoại trừ nơi  đèn pha chiếu sáng, những nơi khác đều tối tăm mờ mịt.
Giang Thiên Ca chạy một lúc mới phát hiện, phía  cô còn  một .
Nhìn rõ , Giang Thiên Ca đuổi theo: “Lục Tự Văn,  cũng  phạt ? Thời gian của  là bao nhiêu?”
“Sáu phút ba mươi mốt giây.”
Biết  thời gian của  , Giang Thiên Ca cảm thấy cân bằng hơn một chút. Lục Tự Văn chạy nhanh hơn cô hơn ba mươi giây mà còn  phạt, cô  phạt chạy một vòng, coi như miễn cưỡng chấp nhận .
Giang Thiên Ca nhớ tới chuyện gặp Lục Chính Tây ở cổng trường hôm .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc đó, cô hỏi Lục Chính Tây đến trường  gì,  trả lời là “Có việc”. Sau đó,  thấy Lục Tự Văn, cô còn tưởng Lục Chính Tây đến để đưa cháu trai  học.
Không ngờ,   đến  huấn luyện viên.
Thấy Tiêu Phong  chạy như bay về phía , Giang Thiên Ca bèn hỏi Lục Tự Văn: “Gần đây chú  phạm  gì ?”
“Hả?”
“Vậy tại     chạy đến trường,  huấn luyện viên quân sự cho chúng ? Chẳng lẽ   vì chọc giận lãnh đạo nên  đày xuống đây ?” Với cấp bậc của Lục Chính Tây, đến trường huấn luyện cho sinh viên đại học,   là việc lấy d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.