Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:03:09
Lượt xem: 26

“Vậy thì hãy để cho lãnh đạo nhà trường biết được tính nghiêm trọng của sự việc.” Giang Thiên Ca chỉ nói đến đó rồi dừng lại, “Thôi, đi ăn cơm thôi, đói rồi.”

Lúc ăn cơm, Trần Tuệ Viên vẫn mang vẻ mặt trầm tư suy nghĩ về những gì Giang Thiên Ca đã nói.

Lúc này, Giang Thiên Ca không hề nghĩ rằng, một câu nói của cô lại vô tình trở thành cánh bướm chập chờn khơi dậy cơn sóng thần dữ dội. Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

*

Ngày đầu tiên đến trường làm thủ tục nhập học, sau khi ăn cơm xong, mọi người lại dạo quanh trường một vòng rồi trở về ký túc xá. Buổi tối cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Nhưng sang đến ngày thứ hai, mọi người đã bận rộn hơn nhiều.

Tám giờ sáng, sinh viên và giảng viên tập trung đông đủ, tổ chức buổi sinh hoạt lớp đầu tiên của khoa Máy tính.

Mấy năm gần đây, đất nước ngày càng coi trọng sự phát triển của công nghệ thông tin, các trường đại học đều mở rộng quy mô tuyển sinh ngành Công nghệ thông tin. Năm nay, khoa Máy tính của Đại học Thanh Hoa đã tuyển tổng cộng 45 sinh viên, nhiều hơn năm ngoái 10 người.

Ngồi trong lớp học, lắng nghe giảng viên trên bục giảng giới thiệu về ngành Máy tính, không ít người đều lộ vẻ hào hứng.

Đối với hơn 80% sinh viên trong lớp mà nói, mặc dù đã trúng tuyển vào khoa Máy tính nhưng bọn họ vẫn chưa biết gì nhiều về ngành học này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ chưa từng tận mắt nhìn thấy máy tính, không biết cách sử dụng máy tính, không biết chương trình học của ngành Máy tính sẽ bao gồm những gì, trong lòng không ít người đều có chút hoang mang và bất an về chương trình học đại học sắp tới.

Giờ phút này, được nghe giảng viên giới thiệu, được hiểu rõ hơn về nội dung học tập của ngành, được biết đến thế giới bí ẩn của máy tính, trong lòng họ bớt đi phần nào hoang mang, bắt đầu nhen nhóm những kỳ vọng và hướng đi cho tương lai.

“Chờ đến khi bắt đầu học, chúng ta đã được dùng máy tính rồi phải không?” Dư Mai Tinh kích động nắm lấy tay Giang Thiên Ca, “Trước đây mình chỉ mới được nhìn thấy máy tính trên báo thôi! Sau này, chẳng những được nhìn thấy máy tính mà chúng ta còn được sờ vào chúng nữa, phải không?”

Cô ấy có một người bạn học cấp ba, bố của bạn ấy làm việc ở cơ quan nhà nước, cơ quan của ông ấy được trang bị máy tính. Người bạn này thường xuyên khoe khoang trong lớp rằng anh ta đã từng được dùng máy tính.

Rất nhiều người trong lớp đều tỏ ra ngưỡng mộ, cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng bố mẹ cô chỉ là công nhân bình thường trong nhà máy dệt, cơ quan của họ căn bản không có máy tính, cho dù có thì bố mẹ cô cũng không bao giờ cho cô động vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-67.html.]

Một chiếc máy tính có giá hơn hai vạn đồng! Bố mẹ cô một tháng chỉ kiếm được vài chục đồng tiền lương, lỡ như làm hỏng máy tính thì có bán hết nhà cửa cũng không đền nổi.

Lúc trước, khi điền nguyện vọng thi đại học, nhìn thấy ngành Máy tính, trong lúc nhất thời bốc đồng, cô đã điền vào. Nhưng ngành học này cụ thể là học những gì, học như thế nào, cô hoàn toàn mù tịt.

Nghe ý của giảng viên, có vẻ sau này đi học đều sẽ được dùng đến máy tính?

Dư Mai Tinh hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, kích động hỏi: “Thiên Ca, sau này chúng ta đi học đều sẽ được dùng đến máy tính phải không?”

Giang Thiên Ca rút tay mình khỏi móng vuốt của Dư Mai Tinh, gật đầu đáp: “Ừ, sẽ được dùng.”

Ban đầu chắc chắn sẽ không đưa bọn họ đến phòng máy ngay, nhưng sau này nhất định sẽ cho bọn họ đến đó. Nếu không, sinh viên khoa Máy tính mà không được tiếp xúc với máy tính thì nói ra sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Dư Mai Tinh vui mừng đến mức dậm chân tại chỗ, nếu không phải giảng viên vẫn đang đứng trên bục giảng, có lẽ cô ấy đã nhảy cẫng lên rồi.

“Xùy*”

Đột nhiên, một tiếng cười khẩy chói tai vang lên sau lưng, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người Dư Mai Tinh, khiến sự phấn khích trên gương mặt cô vụt tắt.

Giang Thiên Ca mím môi, quay đầu nhìn về phía người phát ra tiếng cười.

Người phát ra tiếng cười khẩy là một cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu vàng chanh, cổ áo vest.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca quay đầu lại, Quan Mỹ Chi hất mặt lên, khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng. Sau đó, cô ta cười khanh khách rồi quay sang nói nhỏ vào tai Giang Ti Vũ đang ngồi bên cạnh.

“Tư Vũ, cậu xem kìa, bọn họ không những chưa nhìn thấy máy tính bao giờ, mà ăn mặc cũng quê mùa nữa chứ, quê mùa đến nỗi bảo mẫu nhà mình cũng không thèm mặc.”

Nói rồi, cô ta còn cố ý liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca và Dư Mai Tinh từ trên xuống dưới với vẻ mặt cười nhạo và khinh thường.

Phong cách ăn mặc hiện nay chuộng những màu sắc sặc sỡ, càng sặc sỡ càng thời thượng.

Những màu sắc xám xịt như màu xám tro đều bị coi là lỗi mốt, những người có thân phận một chút đều sẽ không mặc nữa.

Loading...