Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 613

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:04:11
Lượt xem: 7

“Dì Cao, mọi người đang ăn gì vậy?”

Lúc Giang Thiên Ca và Cao Kim Lan cùng nhau ăn bánh cuốn, Giang Hướng Mai đến.

Giang Thiên Ca tranh thủ thời gian gọi một tiếng “Cô út”, nhưng chỉ nhận được tiếng “Hừ” ngạo mạn của Giang Hướng Mai.

Giang Thiên Ca lập tức trợn mắt, vốn định gọi Giang Hướng Mai ngồi xuống cùng ăn bánh cuốn, nhưng ý định bị tiếng “Hừ” kia dập tắt. Cô kéo thêm một chiếc ghế bên cạnh, một mình chiếm hai chiếc ghế.

Thấy hai cô cháu lại cãi nhau, Cao Kim Lan bất đắc dĩ thở dài, vừa nói vừa đứng dậy, “Hướng Mai đến rồi đấy à. Chúng tôi đang ăn bánh cuốn, đặc sản của Quảng Đông, phải ăn ngay khi vừa làm xong mới ngon. Hướng Mai, cô ngồi đây đi, tôi vào bếp làm cho cô một phần, chỉ mất vài phút thôi.”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca ăn ngon lành, Giang Hướng Mai nuốt nước bọt, nói lời cảm ơn với Cao Kim Lan, nhưng không ngồi vào chỗ Cao Kim Lan vừa nhường, cũng không ngồi vào chỗ trống bên cạnh, mà giành ghế với Giang Thiên Ca: “Nhường cho cô một cái ghế.”

Một người ngồi hai cái ghế, m.ô.n.g to đến thế hả?

Giang Thiên Ca không thèm ngẩng đầu, nói: “Cô xin lỗi con trước đi.”

Giang Hướng Mai trừng mắt, “Xin lỗi gì chứ? Tại sao cô phải xin lỗi cháu?”

“Vừa nãy, con chào hỏi cô tử tế, vậy mà cô lại hừ con một cái.”

Nói đến chuyện này, Giang Hướng Mai càng tức giận: “Vậy cũng phải là cháu xin lỗi cô, Giang Thiên Ca, người ta nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, cháu thì sao?”

Giang Thiên Ca: “...”

Chuyện gì thế này? Gần đây, cô đâu có động chạm gì đến Giang Hướng Mai?

“Lời cháu nói ra chẳng khác nào như gió thoảng, nói rồi biến mất!”

Giang Thiên Ca: “... Đang ăn cơm đấy, cô nói chuyện lịch sự chút được không?”

Người ăn là cô chứ có phải tôi đâu. Giang Hướng Mai lặp lại lần nữa: “Giang Thiên Ca, lời cháu nói ra chẳng khác nào đánh rắm!”

“...” Nhìn Giang Hướng Mai, Giang Thiên Ca quay đầu nói vọng vào trong bếp: “Dì Cao ơi, cô út con muốn thêm nước đậu xanh vào bánh cuốn.”

Giang Hướng Mai: “...”

Nước đậu xanh là thứ mà cả đời này bà ghét nhất!

“Chị Cao, Giang Thiên Ca thần kinh không bình thường, nói nhăng nói cuội đấy, chị đừng để ý đến nó!”

Giang Thiên Ca: “Dì Cao ơi, cô út con còn muốn thêm cả rễ cây vào bánh cuốn nữa.”

Rễ cây là đặc sản quê nhà mà dì Cao mang đến. Nó giống như nước đậu xanh vậy, người thích thì rất thích, có thể ăn ngấu nghiến. Còn người không ăn được thì sẽ thấy buồn nôn.

Lần trước, Giang Hướng Mai tò mò ăn thử một miếng liền nôn ọe.

Bánh cuốn mà thêm nước đậu xanh với rễ cây, chỉ có đầu óc của Giang Thiên Ca mới nghĩ ra được. Cao Kim Lan trong bếp vừa cười lắc đầu, vừa lặng lẽ đóng cửa bếp lại. Bà định đợi hai dì cháu này cãi nhau xong rồi mới ra ngoài.

Nhận ra bản thân không phải là đối thủ của Giang Thiên Ca, Giang Hướng Mai trừng mắt nhìn cô, khoanh tay trước ngực, đứng trên lập trường đạo đức, lôi chuyện cũ ra trách móc:

“Trước đây, cháu đã nhiều lần nói với cô, cam đoan với cô, nói là biết Phương Thủ Nghĩa đang giở trò gì, sẽ nói cho cô biết, kết quả thì sao?”

“Kết quả chẳng khác nào như đánh rắm, một chút động tĩnh cũng không thấy!”

“Cô cũng không phải là nhất định phải biết chuyện của Phương Thủ Nghĩa, cô là bất mãn với hành vi lật lọng, không có chữ tín của cháu!”

Giang Thiên Ca nhớ lại, hình như trước đây cô có thuận miệng nói với Giang Hướng Mai rằng biết tình hình của Phương Thủ Nghĩa, sẽ nói cho bà biết. Không ngờ Giang Hướng Mai lại xem là thật.

Cũng trùng hợp là khoảng thời gian này cô bận rộn, không nhớ đến chuyện này.

Giang Thiên Ca chớp mắt, lặng lẽ dịch m.ô.n.g sang một bên, nhường ra một chiếc ghế.

Sau đó, cô đảo mắt, nghiêm túc nói: “Cô út, không phải con không nói cho cô, mà con muốn cô chuyên tâm học tập. Cô chưa nghe qua câu nói của nhà học tập Nobel trứ danh kia sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-613.html.]

“...” Giang Hướng Mai ngẩn người, ấp úng hỏi, “... Nhà học tập Nobel trứ danh? Là ai vậy?”

Giang Thiên Ca nhanh nhảu đáp: “River Sky Sing ạ.”

River: Giang

Sky: Thiên

Sing: Ca

River Sky Sing, chính là Giang Thiên Ca đây.

“Vị danh nhân này từng nói, học nhiều, hóng hớt ít, thi cử mới không bị trượt môn.”

Trực giác mách bảo Giang Hướng Mai rằng lời Giang Thiên Ca nói có gì đó kỳ lạ.

Nhưng bà lại không nhận ra là lạ ở chỗ nào, cẩn thận quan sát biểu cảm của Giang Thiên Ca, không thấy có vẻ gì là đang lừa gạt: “... River Sky Sing? Đây là cái tên nước ngoài, ông ta là người nước nào vậy?”

“Kiến thức là của chung nhân loại, cô quản người ta là người nước nào làm gì. Miễn là người ta nói có lý là được.”

Tuy rằng quên mất lời hứa với Giang Hướng Mai, Giang Thiên Ca cũng hơi áy náy, nhưng khi lừa gạt Giang Hướng Mai, cô không hề chột dạ.

Giang Hướng Mai nói nghe rất đường hoàng, cái gì mà bất mãn với hành vi không có chữ tín, kỳ thực là muốn hóng hớt chuyện của Phương Thủ Nghĩa.

“ Cô út à, con biết cô muốn thi thử cùng các học viên của mẹ con, nên mới không muốn làm phiền cô ôn tập. Không ngờ lòng tốt của con, cô lại không hề cảm kích. Haiz, đúng là lòng tốt bị đem cho chó ăn mà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Haiz, vốn dĩ con còn định khi nào rảnh sẽ giúp cô ôn tập, bây giờ thì thôi vậy, con nản lòng rồi, chuyện ôn tập, không cần nữa.”

Khoan đã, không phải vừa nãy bà đang chất vấn Giang Thiên Ca sao? Sao bây giờ lại thành Giang Thiên Ca lên án bà rồi?

Hơn nữa, bà còn thấy chột dạ.

“Tim cô lạnh lẽo là vì bên ngoài tuyết rơi đấy.” Giang Hướng Mai bĩu môi, ngồi phịch xuống bên cạnh Giang Thiên Ca: “Vừa nãy, cháu nói muốn giúp cô ôn tập, lần này đừng có nuốt lời đấy nhé.”

Trước đó, khi nói về việc bà học máy tính với Phương Đức Âm ở nhà cũ nhà họ Giang, Giang Hướng Mai bỗng dưng cao hứng, nói muốn Phương Đức Âm cho bà làm đề thi thử cùng các học viên, xem thành quả học tập nửa năm nay của bà thế nào.

Vừa nói ra khỏi miệng, bà đã hối hận. Trước đây, khi còn đi học, bà thi môn nào cũng chỉ đạt điểm trung bình, bây giờ chắc chắn còn tệ hơn.

Bà cũng đã làm mẹ rồi, thi mà không đạt, còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng lúc đó, mọi người đều nghe thấy lời bà nói, muốn đổi ý cũng không được, nếu không bà cũng chẳng còn mặt mũi nào.

Khoảng thời gian này, bà đang đau đầu vì chuyện này.

Giang Thiên Ca nói muốn giúp bà ôn tập, vậy thì bà nhận lời vậy.

Giang Hướng Mai tỏ vẻ miễn cưỡng, được lợi còn làm giá, Giang Thiên Ca cũng lười so đo với bà.

“Co ngồi đây đợi dì Cao đi, con ăn xong rồi, đi dạo chút đây.”

“Này.” Giang Hướng Mai giữ Giang Thiên Ca lại: “Phương Thủ Nghĩa thật sự sắp kết hôn với Hoa Thi à?”

Giang Hướng Mai vẫn chưa hết tò mò, vẻ mặt không khác gì các bà các cô hay tụ tập đầu ngõ nói chuyện phiếm.

“Thật hơn vàng nữa. Vài hôm nữa, thiếp mời sẽ được gửi đến nhà đấy.” Giang Thiên Ca cười hỏi: “Sao thế cô? Cô muốn mừng cưới cậu con sao?”

Giang Hướng Mai “Hừ” một tiếng: “Cô mới không thèm mừng cưới anh ta.”

“Cháu đi nói với Phương Thủ Nghĩa, bảo anh ta đừng mời cô. Cô không thèm đi mừng cưới. Năm cô cưới, anh ta còn chẳng thèm đến!”

Giang Hướng Mai hất mặt lên: “Cháu bảo ông ngoại lúc viết thiếp mời, ghi tên cô vào thiếp mời của Hoa Thi, coi như Hoa Thi mời cô đi.”

Giang Thiên Ca cạn lời: “Cô với vợ sắp cưới của cậu con đâu có quen biết...”

“Ai nói cô không quen biết cô ta?”

Loading...