Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 611
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:04:07
Lượt xem: 6
Ông Dương nở một khuôn mặt tươi cười, đôi mắt cong cong, giống như là tự mang theo ý cười. Thời điểm không đối diện với ánh mắt của ông, người ta sẽ theo bản năng coi ông là một ông cụ dễ tiếp cận, mặt mũi hiền lành.
Nhưng khi chạm vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời, phát ra ánh sáng sắc bén ấy, trong lòng lại không khỏi rùng mình, giống như đến trước mặt ông, tất cả bí mật đều có thể bị ông nhìn thấu.
Điều này khiến Giang Thiên Ca, người đã quyết định một khi bị Ông Dương nhìn thấu bí mật sẽ giả ngu giả ngốc, đánh c.h.ế.t không thừa nhận, trong lòng nổi lên chột dạ cùng không xác định.
Nhưng cũng may ánh mắt Ông Dương nhìn cô không có gì khác thường. Ông Dương cười khen cô một trận, mời cô rảnh rỗi đến tỉnh Quảng chơi, phần lớn thời gian sau đó đều là cùng Ông cụ Phương nhớ lại chuyện trước kia, tán gẫu những biến hóa mấy năm nay.
Giang Thiên Ca thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở này cũng không thể thả lỏng bao lâu.
Ăn sáng xong, mọi người đứng dậy rời đi, Giang Thiên Ca đi đến bên cạnh hai ông cụ, muốn nói mình có việc phải rời đi trước, sẽ không đi cùng bọn họ.
Ý nghĩ của Giang Thiên Ca rất đơn giản, tuy rằng bây giờ Ông Dương không phát hiện bí mật của cô, nhưng cô vẫn phải cẩn thận một chút, cố gắng ít đến trước mặt Ông Dương lắc lư.
Ông Dương là ông nội của Dương Xán Như, còn cách xa vạn dặm mang cho cô không ít đặc sản, trốn tránh không thấy mặt mũi đâu, sẽ thể hiện cô rất không lễ phép.
Vậy thì cô sẽ chọn thời điểm thích hợp để lộ diện, hỏi thăm Ông Dương, còn lại, cô sẽ đi vơ vét đặc sản thành Bắc, dùng đặc sản để đáp lễ Ông Dương và Dương Xán Như.
Hôm nay là chủ nhật, tối hôm qua lúc liên hoan, giáo sư Vương Quang Quý nhiều lần nhấn mạnh, bảo mọi người hôm nay đều ở nhà nghỉ ngơi, đừng đến viện nghiên cứu nữa.
Lý do đến viện nghiên cứu tăng ca đã không còn, vì để cho mình hôm nay tìm cớ chuồn đi mà không chột dạ áy náy, tối hôm qua cô đã thông báo cho Lục Chính Tây, hôm nay bọn họ sẽ lấy danh nghĩa hẹn hò đi mua đặc sản.
Nhưng trên thực tế, kế hoạch là kế hoạch, hiện thực là hiện thực.
Giang Thiên Ca đã sắp xếp xong lời nói, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Ông Dương cười nhìn cô, nói: “Thiên Ca, ông và ông ngoại con đi Di Hoà Viên một chút, con có nguyện ý đi cùng không, làm hướng dẫn viên du lịch cho ông không?”
Giang Thiên Ca: “...”
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt sáng ngời của Ông Dương, cũng không biết là ảo giác hay là chột dạ, Giang Thiên Ca cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Sau đó, cô liền nghe được giọng nói của chính mình, “Đương nhiên nguyện ý ạ...”
... Cảm giác Ông Dương vừa đến, cả người cô đều trở nên nhát gan.
Hai ông cụ cũng rất hứng thú, trời lạnh, gió lạnh thổi vù vù, họ vẫn hứng thú bừng bừng đi dạo vườn. Sợ hai ông cụ ngã, Giang Thiên Ca nhường sang một bên, để cho Phương Thủ Nghĩa và Lục Chính Tây, hai người có sức lực, mỗi người đỡ một người.
Mấy ngày sau đó, Giang Thiên Ca cũng nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng mặc kệ cô ở trong lòng lên kế hoạch như thế nào, kết quả cuối cùng đều không khác lắm - bồi hai ông cụ đi dạo, ăn uống, tâm sự.
Một buổi tối nọ trước khi đi ngủ, Giang Thiên Ca cũng âm thầm nghĩ, có phải Ông Dương thật sự biết chút pháp thuật, cổ thuật gì đó hay không, nếu không sao cô lại nhát gan như vậy?
Cuối cùng, Giang Thiên Ca cũng từ bỏ giãy giụa. Lúc rảnh rỗi, cô đều ngoan ngoãn ở bên cạnh hai ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-611.html.]
Ông Dương cũng không ở Bắc Kinh bao lâu, sau khi tính toán ngày kết hôn cho Phương Thủ Nghĩa và Hoa Thi, lại đi xem nhà của Phương Thủ Nghĩa, chỉ đạo sửa lại một vài chỗ, ông lên kế hoạch trở về tỉnh Quảng.
Trước đó đến đây, là Ông cụ Phương mang theo Phương Hành Minh cùng Phương Hành Vân đi mời, lần này Ông Dương trở về, Ông cụ Phương tự mình mang theo người đưa Ông Dương đến sân bay, sau đó giao cho Phương Hành Minh cùng Phương Hành Vân đưa ông về tận nhà ở tỉnh Quảng.
Lúc Ông Dương đến Bắc Kinh, mang theo không ít đồ, lúc trở về mang theo càng nhiều hơn.
Trong số đó, có quà cảm ơn và quà năm mới của nhà họ Phương cho Ông Dương, cũng có quà đáp lễ đặc sản của Giang Thiên Ca cho Ông Dương và Dương Xán Như.
Đến sân bay, nhìn đống đồ được chuyển từ trên xe xuống, chất thành một đống như ngọn núi nhỏ, Ông Dương cười ha hả nói:
“Sau này tôi không dám đến Bắc Kinh nữa, tôi đến một chuyến là lại khuân đi nửa Bắc Kinh, nếu đến thêm hai lần nữa thì Bắc Kinh bị tôi khuân hết rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thiên Ca, sau này có thời gian thì đến tỉnh Quảng chơi, ông dẫn con đi tản bộ, dẫn con đi uống trà sớm, ăn điểm tâm.”
“Ha ha, tỉnh Quảng chúng ta, cái khác không nhiều, chỉ có đồ ăn là nhiều, chúng ta sẽ ăn hết những thứ chưa từng ăn qua, phải ăn cho trắng trẻo, mũm mĩm vào.” Ông Dương cười hiền lành nhìn về phía Giang Thiên Ca.
“Cháu thông minh như vậy, cho dù chưa từng đến tỉnh Quảng, chắc chắn cũng biết, bây giờ tỉnh Quảng phát triển rất sầm uất, có rất nhiều quần áo mới mẻ, rất thích hợp cho con gái ở tuổi này mặc. Đợi cháu đến tỉnh Quảng, nếu Xán Như không ở nhà, thì để các chị của nó dẫn cháu đi dạo phố mua quần áo đẹp, cùng nhau ăn mặc thật xinh đẹp!”
“Vâng ạ.” Giang Thiên Ca cười đáp.
Nhìn nụ cười của Ông Dương, không biết vì sao, Giang Thiên Ca cũng không nói rõ vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng như có cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, mũi bỗng nhiên cay cay.
Giang Thiên Ca cúi đầu che giấu sự khác thường trong lòng mình.
Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, cười nói: “Nghe ông nói như vậy, cháu bây giờ muốn đi Quảng Đông cùng ông luôn đây.”
Ông Dương cười ha hả nói “Được”, “Ông cầu còn không được ấy chứ. Bất quá, không thể để cho ông ngoại cháu biết, nếu ông ấy biết, chắc chắn sẽ không cho ông mang Tiểu Phúc Tinh như cháu đi.”
Nói đùa một phen, Ông Dương lại quan tâm hỏi:
“Nghe ông ngoại cháu nói, cháu và đồng chí Tiểu Lục, tình cảm ổn định, đã đính hôn rồi?”
Giang Thiên Ca gật đầu, trước đó khi công bố quan hệ của cô và Lục Chính Tây, bữa cơm mà nhà họ Giang và nhà họ Lục cùng nhau ăn, ở một mức độ nào đó có thể xem như là lễ đính hôn.
Ông Dương cười gật đầu: “Đồng chí Tiểu Lục chính trực dũng cảm, là người rất tốt, hai đứa ở bên nhau, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt.”
“Lúc nào hai đứa quyết định kết hôn, nếu không chê, có thể tìm ông, ông sẽ xem ngày lành tháng tốt cho hai đứa.”
Nói xong, ý cười trong mắt Ông Dương càng sâu: “Ha ha, nhưng mà, không tìm ông cũng không sao, đối với con bé Thiên Ca mà nói, ngày nào cũng là ngày tốt.”
“Nếu như thật sự muốn chọn một ngày, mùng chín tháng sáu, là tốt nhất...”
Trên đường trở về, Giang Thiên Ca vẫn luôn nghĩ đến lời nói cuối cùng của Ông Dương.
Vì sao Ông Dương lại nói mùng chín tháng sáu là tốt nhất?