Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 602

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:03:50
Lượt xem: 6

Mặc dù trong lòng Giang Thiên Ca nói rất hùng hồn, nhưng ngày hôm sau cô không đi tìm Lục Chính Tây, cô đến nhà họ Phương.

Phương Thủ Nghĩa sắp kết hôn, đối với nhà họ Phương từ trên xuống dưới, già trẻ gái trai, đều là một tin tức động trời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người ở Bắc Thành, sau khi nghe được tin tức, lập tức chạy về nhà cũ nhà họ Phương, xác nhận xem có phải sự thật không. Khi mọi người nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên đều là nghi ngờ có người nói đùa.

Trước giờ không có động tĩnh gì, sao đột nhiên lại muốn kết hôn?

Mọi người mang theo vẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc trở về hỏi tình hình của Ông cụ Phương.

Ở cảng Thành, cùng với những người nhà họ Phương ở nơi khác nghe được tin tức, cũng lần lượt gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình.

Bản thân Ông cụ Phương cũng mơ hồ lắm.

Hôm qua Phương Thủ Nghĩa trở về, nói sơ qua với ông về tình hình của cô gái kia, thời gian còn lại đều lên kế hoạch xem khi nào kết hôn, phải sắp xếp thế nào, ông làm sao biết được Phương Thủ Nghĩa quen biết cô gái kia như thế nào, khi nào thì hẹn hò, lại tại sao trước đó không có chút tin tức nào?

Ông cũng muốn biết lắm chứ!

Ông đi hỏi ai bây giờ?

Hỏi Phương Thủ Nghĩa sao? Phương Thủ Nghĩa ném hết mọi chuyện lại, chạy đi công tác với vợ sắp cưới của anh ta, đến một bóng người cũng không thấy, ông hỏi ai đây?

Ông cụ Phương bị hỏi đến phiền, nhưng lại không thể tức giận, càng không thể lôi Phương Thủ Nghĩa về, ông chỉ có thể trút giận lên đầu những người đang vây quanh hỏi ông.

Ông cụ Phương trừng mắt, đuổi người: “Thông báo cho các người, là để các người biết có chuyện này, chuẩn bị tinh thần, chứ không phải để các người như mấy tay săn tin, bám riết lấy chuyện yêu đương của người khác, hỏi han mãi không thôi!”

“Thôi được rồi, nên làm gì thì làm đi, đừng có vây quanh tôi ồn ào nữa, ồn đến đau đầu rồi.”

Mọi người nhà họ Phương: “...”

Chuyện hóng hớt chẳng moi được chút gì, còn bị mắng là mấy tay săn tin vô lương tâm?

Giá mà họ là mấy tay săn tin thật thì đã tốt.

Lúc Giang Thiên Ca đến, nhìn thấy các cậu mợ, anh chị em họ nhà họ Phương đều ngồi trong phòng khách, lần trước đông người như vậy là lúc ông cụ tổ chức sinh nhật.

Biết được bọn họ ngoài chuyện Phương Thủ Nghĩa sắp kết hôn ra thì không biết gì khác, mọi người ngồi túm tụm lại, thi nhau phỏng đoán xem Phương Thủ Nghĩa cái cây vạn tuế ấy nở hoa như thế nào, trong lòng Giang Thiên Ca bỗng dâng lên một cảm giác ưu việt.

Cảm giác nắm trong tay nguồn tin độc quyền, tin tức nóng hổi.

Chuyện mà ai cũng muốn biết nhưng không biết, thì cô lại biết!

“Cậu với mợ chắc là quen nhau trong lúc làm việc, sau đó tìm hiểu nhau, rồi nảy sinh tình cảm phải không?”

“Chắc là vậy.”

“Chắc là quen nhau dạo gần đây. Nếu không thì chúng ta đều ở Bắc Thành, không thể nào không nghe được động tĩnh gì.”

“Mọi người nghĩ là cậu chủ động theo đuổi mợ? Hay là mợ theo đuổi cậu?”

“Chắc là mợ theo đuổi, cậu có biết theo đuổi ai đâu. Nếu mà cậu chủ động theo đuổi mợ, chắc chắn không thể kết hôn nhanh như vậy được.”

“...”

Mọi người thảo luận rất sôi nổi.

Người lên tiếng thảo luận đều là các em nhỏ. Các bậc trưởng bối tuy không lên tiếng, nhưng đều ngồi yên vị trong phòng khách, không có ý định rời đi.

Giang Thiên Ca bê một cái ghế, chen vào giữa mợ cả và dì Trần, trên mặt là biểu cảm hóng hớt rất hòa đồng, nhưng trong lòng lại cười thầm rất đắc ý.

Ha ha, các người đừng hòng đoán được sự thật!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-602.html.]

Lén lút cười thầm một lát, Giang Thiên Ca quay sang nhìn dì Trần, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh hỏi: “Dì Trần ơi, dì còn nhớ món trà sữa lạnh mà cháu từng mang đến không ạ?”

Dì Trần gật đầu: “Ừ, nhớ chứ, sao dì quên được. Hiếm khi về Bắc Thành, còn được uống trà sữa lạnh vị cảng Thành, số trà sữa cháu để lại, dì với ông ngoại cháu chia nhau uống hết rồi.”

Giang Thiên Ca cười hì hì, lại hỏi: “Vậy dì có biết ai làm không ạ?”

“Lúc đó chẳng phải cháu nói là mang từ ngoài về sao? Dì cứ tưởng cháu mua ở đâu đó. Hóa ra không phải mua à?” Dì Trần phỏng đoán: “Là bạn của cháu làm?”

“Không phải ạ, dì đoán tiếp đi.”

Dì Trần lại đoán: “Mẹ cháu?”

“Không phải ạ, là một người mà dì không thể tưởng tượng ra được đâu.” Thấy Ông cụ Phương cũng đi ra, Giang Thiên Ca liền rủ ông cùng đoán: “Nếu ông đoán trúng, hè năm sau cháu sẽ nhờ người đó làm cho ông.”

“Các cậu mợ, anh chị em họ ơi, mọi người cũng đoán đi, để người đó làm hẳn một nồi to, chúng ta cùng uống.”

Mọi người tạm dừng cuộc thảo luận về Phương Thủ Nghĩa, cùng nhau đoán xem món trà sữa lạnh mà phần lớn bọn họ chưa từng thấy là do ai làm.

Phương Đức Âm biết rõ sự thật, ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn Giang Thiên Ca cố tình úp úp mở mở.

Mọi người đưa ra đủ loại đáp án, người được nhắc đến nhiều nhất là Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca cong mắt, thừa nhận một cách hào phóng: “Cháu cũng mong là cháu làm lắm, nhưng cháu không biết làm.”

“Thế là ai?” Phương Hành Vân - một người chị họ hơn Giang Thiên Ca hai tuổi - lẩm bẩm, “Người quen biết đều đoán hết rồi, không thể nào là cậu út làm được.”

Bảo cậu út nhà bọn họ vào bếp làm đồ ăn, chẳng khác nào sao chổi va vào trái đất, lợn nái leo cây, cây vạn tuế nở hoa, là chuyện có xác suất cực kỳ thấp.

Những người khác gật đầu đồng tình.

Khóe miệng Giang Thiên Ca nhếch lên, cao giọng nói: “Chị họ, chị đoán đúng rồi, chính là cậu út làm đấy! Tự tay cậu ấy làm đấy!”

Mọi người: “...”

Phương Thủ Nghĩa làm? Không phải nói đùa đấy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó tin của mọi người, rõ ràng là vẫn đang tiêu hóa tin tức này, Giang Thiên Ca đảo mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Ông cụ Phương, “Ông ngoại, cháu có chuyện muốn nói với ông, chúng ta vào thư phòng nói đi ạ.”

Nói xong, không đợi Ông cụ Phương phản ứng, cô đã kéo ông đi về phía thư phòng, sau khi đi vào, đóng cửa lại.

Ông cụ Phương nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Hi hi,” Giang Thiên Ca cười híp mắt, vẻ mặt gian xảo, “Ông ngoại, ông muốn biết gì, cháu nói cho ông biết, không cho các anh chị em họ nghe đâu, để bọn họ tò mò sốt ruột chơi.”

Ông cụ Phương: “...”

“Bên kia có một cánh cửa nhỏ,” Ông cụ Phương chỉ tay về phía cửa nhỏ, ý bảo, “Có thể đi thẳng ra sân sau.”

Giang Thiên Ca: “...”

Quả nhiên là ông cụ Phương.

Giang Thiên Ca phấn khởi nói: “Vậy lát nữa chúng ta đi ra bằng cửa nhỏ, trưa nay ra ngoài ăn, chơi đến tối rồi về!”

Mọi người trong phòng khách, sau khi hết choáng váng vì tin tức “Phương Thủ Nghĩa tự tay làm trà sữa” mà Giang Thiên Ca ném bom, muốn túm lấy Giang Thiên Ca hỏi cho ra nhẽ thì phát hiện cô đã kéo ông cụ Phương trốn vào thư phòng.

Nói chuyện nửa chừng bỏ đi là sao?

Một lát sau, bọn họ phát hiện ra còn có chuyện quá đáng hơn, Giang Thiên Ca và ông cụ Phương, bỏ đi thật! Bỏ lại một đám người bọn họ với tâm trạng tò mò như bị mèo cào!

Tâm trạng của những người ở lại nhà cũ nhà họ Phương rất phức tạp, nhưng tâm trạng của Giang Thiên Ca thì rất tốt, rất vui vẻ! Hôm qua Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đã xoa dịu được tổn thương trong lòng cô.

Hắc hắc.

Loading...