Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 599

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:04:11
Lượt xem: 4

Buổi tối, sau khi ăn bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch do nhà họ Lý chiêu đãi về nhà không lâu, thì thấy Phương Thủ Nghĩa xách theo không ít đồ đến.

Phương Thủ Nghĩa tươi cười rạng rỡ, trông hệt như một chú công xòe đuôi.

Giang Thiên Ca liếc nhìn anh một lượt, trêu chọc: “Ôi chao, Phương tổng bận rộn, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé qua hàn xá thế này?”

“Biết cậu đang bận chuyện lớn, không rảnh thì đừng đến nữa, cháu và mẹ đều là người hiểu chuyện, sẽ không vì thế mà sau lưng nói xấu cậu đâu, cậu chỉ cần đảm bảo là chúng tôi gọi điện thoại được cho cậu là được.”

Phương Thủ Nghĩa nghe ra được, đây là đang mỉa mai chuyện trước đó anh giả vờ không có nhà, không nghe điện thoại của cô.

Phương Thủ Nghĩa vờ như không hiểu, cười nói: “Bạn cậu từ Hồng Kông đến Bắc Kinh, cậu nhờ cậu ấy mang giúp ít đồ, hôm nay nhận được đồ, cậu liền nghĩ đến cháu ngay, mang đến cho cháu...”

“Cậu chắc chắn là nghĩ đến cháu đầu tiên?”

Giang Thiên Ca nói với vẻ sâu xa: “Lừa gạt người khác là ế vợ đấy.”

“...” Phương Thủ Nghĩa lập tức đổi giọng: “Người thứ hai, người thứ hai nghĩ đến cháu!”

Lần này Phương Thủ Nghĩa đến đưa đồ có mấy mục đích. Một là áy náy, đến âm thầm bồi thường cho Giang Thiên Ca; hai là cảm ơn, hôm nay Giang Thiên Ca đã giúp anh không ít việc, tuy Giang Thiên Ca không biết.

Còn có một mục đích nữa, chính là muốn nhờ Giang Thiên Ca giúp đỡ.

Nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa trịnh trọng nói muốn nhờ cô giúp, Giang Thiên Ca dứt khoát: “Muốn cháu khuyên Hoa Thi thay cậu sao? Cháu không làm đâu.”

Mỗi người đều có suy nghĩ và cuộc sống mà họ mong muốn. Người kết hôn với Hoa Thi sau này đâu phải là cô, cô không có quyền cũng chẳng có khả năng thay Hoa Thi quyết định cuộc sống của chính mình, cô lấy tư cách gì mà đi khuyên nhủ Hoa Thi.

Hơn nữa, Hoa Thi rõ ràng không phải là người dễ dàng thay đổi suy nghĩ chỉ vì lời khuyên của người khác.

Giang Thiên Ca nhìn Phương Thủ Nghĩa với vẻ dò xét, nghi ngờ anh muốn dùng thủ đoạn ép hôn để Hoa Thi thỏa hiệp.

Việc có đến với nhau hay không, kết hôn hay không, đều cần cả hai bên tự nguyện, ép buộc con gái nhà người ta thỏa hiệp chẳng khác nào tra nam. Giang Thiên Ca nghiêm mặt nói:

“Muốn cưới vợ thì phải tự mình cố gắng để người ta thật lòng tin tưởng cậu, đừng có nghĩ mấy cái trò mèo đó nữa. Muốn đi đường tắt thì xác định ế vợ cả đời đi.”

Phương Thủ Nghĩa không nhịn được búng nhẹ lên trán Giang Thiên Ca một cái: “Cái con bé này, có để cậu nói hết lời không hả?... Này, ăn miếng bánh quy trước đã rồi nghe cậu nói.”

Giang Thiên Ca: “...”

Ăn của người ta rồi, cô nhịn.

“Bây giờ không phải cháu cũng thường xuyên đến chỗ Hoa Thi làm việc sao, cậu muốn khi nào rảnh rỗi cháu hãy đến tìm Hoa Thi chơi, trò chuyện với cô ấy nhiều hơn một chút, khi nói chuyện cũng không cần cố ý nhắc đến cậu, cứ tùy ý nói gì cũng được.”

Nghĩ ngợi một lát, Phương Thủ Nghĩa không yên tâm dặn dò thêm: “Nhưng đừng nói đến lịch sử đen tối của cậu đấy.”

Giang Thiên Ca: “Chỉ vậy thôi?”

Phương Thủ Nghĩa gật đầu lia lịa: “Ừ, chỉ vậy thôi.”

“...” Giang Thiên Ca thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì với Phương Thủ Nghĩa, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm: “Chuyện này một tuần trước cháu đã làm rồi, còn đợi cậu đến bây giờ chắc hoa cũng tàn hết rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-599.html.]

Cô thở dài, tranh công nói: “Cậu út, cháu vì chuyện của cậu mà lo lắng đến bạc cả tóc rồi đây này, cậu phải nghĩ kỹ xem sau này kết hôn phải cảm ơn cháu thế nào đấy.”

Phương Thủ Nghĩa không chút do dự nói: “Sau này nếu tổ chức hôn lễ kiểu Tây, cậu sẽ để cháu làm phù dâu.”

Rốt cuộc là cảm ơn hay sai khiến cô vậy?

“Cậu lo mà lo liệu cho xong chuyện tân nương trước đã rồi hãy nghĩ đến chuyện hôn lễ với phù dâu hoa đồng.”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Đúng là cái hay không nói, nói cái dở.

...

Tuy Giang Thiên Ca thường xuyên chọc ghẹo đến mức khiến Phương Thủ Nghĩa á khẩu, nhưng những việc nên làm cô đều không bỏ sót cái nào.

Vốn dĩ, vì không muốn bị các giáo sư như Vương Quang Quý kéo vào phe phái của họ, nên mỗi lần ăn trưa Giang Thiên Ca đều lén lút ra ngoài ăn một mình.

Sau khi biết chỗ Hoa Thi làm việc ở gần đó, cô liền thường xuyên đến ăn trực hoặc hẹn Hoa Thi đi ăn cùng.

Kể từ khi được Phương Thủ Nghĩa nhờ đến tìm Hoa Thi nhiều hơn, ngày nào cô cũng đặt món từ đủ nhà hàng ngon trong thành phố, sau đó mang theo đồ ăn đến tìm Hoa Thi.

Có lần, Phương Đức Âm đến tìm cô vào buổi trưa, sau khi được Hoa Thi đồng ý, cô còn rủ cả Phương Đức Âm cùng ăn cơm.

Cũng chính nhờ lần gặp gỡ tình cờ này, mà cô phát hiện ra Phương Đức Âm và Hoa Thi rất hợp nhau, cả hai nói chuyện ăn ý đến mức khiến Giang Thiên Ca phải tiếc nuối vì họ gặp nhau quá muộn.

Giang Thiên Ca không hề cố ý sắp xếp để Hoa Thi tiếp xúc với người nhà họ Phương.

Nhưng một ngày nọ, khi họ đang ăn cơm thì tình cờ gặp Ông cụ Phương và bác cả của Phương Thủ Nghĩa. Giang Thiên Ca giật mình thon thót, sợ Hoa Thi hiểu lầm, nên sau khi ăn cơm xong, cô vội vàng giải thích rằng lần gặp gỡ này hoàn toàn là tình cờ, không phải do cô sắp đặt.

Sau đó, bước vào tháng 9, Giang Thiên Ca không còn thời gian đi tìm Hoa Thi nữa.

Dự án của giáo sư Vương Quang Quý và những giáo sư khác đã bước vào giai đoạn cuối cùng, mọi người không còn tranh cãi về vấn đề kinh phí nữa, tất cả đều hết sức căng thẳng.

Trước đó, có giáo sư còn thoải mái nghĩ rằng, lần này không thành công thì lần sau tiếp tục xin, thất bại là mẹ thành công, thất bại nhiều lần ắt sẽ có lúc thành công.

Nhưng đến lúc này, trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Thành công.

Tất cả đều dồn hết tâm sức, muốn bản đề xuất được hoàn hảo nhất, không còn chút sơ hở nào, đến mức có vài giáo sư còn ở lại viện nghiên cứu, giáo sư Vương Quang Quý lo lắng đến nỗi nổi cả mụn nước ở mép.

Vì các giáo sư muốn làm cho bằng được, nên họ liên tục kiểm tra, rà soát lại nội dung, rất nhiều nội dung cần phải dùng máy tính để tính toán và sắp xếp dữ liệu, vì vậy khối lượng công việc của Giang Thiên Ca tăng lên rất nhiều, cô chính thức bước vào chế độ tăng ca.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy trường học đã khai giảng, nhưng Giang Thiên Ca đã viết đơn xin trường “không đến lớp, dành thời gian để tự học và rèn luyện”.

Thành tích và năng lực của Giang Thiên Ca vốn đã vượt trội hơn những người khác rất nhiều, lại có giáo sư Vương Quang Quý và những người khác hỗ trợ, nên đơn xin của cô vừa nộp lên đã được các lãnh đạo khoa và trường thông qua một cách thuận lợi.

Giang Thiên Ca cũng ở lì trong viện nghiên cứu từ sáng đến tối, cùng các giáo sư vùi đầu vào công việc.

Không biết là do bị lây tinh thần của giáo sư Vương Quang Quý hay bị lây virus, mà Giang Thiên Ca phát hiện mép mình cũng sắp mọc mụn nước, khiến cô sợ hãi đến mức vội vàng thay cà phê trong cốc bằng trà thanh nhiệt.

Loading...