Giang Thiên Ca: “Đó là ý nghĩ của bố  , còn bản   thì ?”
“Tớ* Tớ   lính.” Nói xong, ánh mắt Trần Chí Dũng  chút lảng tránh,  mặt lộ  một chút   tự nhiên. Anh   Giang Thiên Ca, cẩn thận hỏi: “Cậu thấy, quân đội  nhận tớ ?”
Ý nghĩ  của Trần Chí Dũng, còn   với ai bao giờ. Trước  lúc  chịu học hành, vô tâm vô phế, cả ngày đều  bộ dạng ngông cuồng, như thể  là nhất.
Bây giờ  học hành tử tế, nghĩ đến chuyện  , Trần Chí Dũng hận  thể tự tát  hai cái, đồng thời, trong lòng cũng  chút tự ti.
Sợ  khác  tin tưởng , sợ  khác  nhạo ý nghĩ của , sợ  ghét bỏ.
Trước đó từng  Giang Thiên Ca đánh,   chứng kiến thủ đoạn của cô, Trần Chí Dũng  kính nể  sợ hãi Giang Thiên Ca,  nhận  sự đồng ý từ Giang Thiên Ca, nhưng  sợ  thấy ánh mắt chế giễu khinh thường của cô.
Nghe  lời Trần Chí Dũng , Giang Thiên Ca ngược   hề lên tiếng  nhạo, ánh mắt dò xét    từ  xuống .
Ánh mắt Giang Thiên Ca  bình tĩnh, nhưng Trần Chí Dũng  cảm thấy bất an, nín thở,  dám thở mạnh.
Đánh giá xong Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca liền đưa  lời khuyên:
“Có thể về trường học , chăm chỉ rèn luyện thể lực, đợi đầu năm  đăng ký  lính.”
Trần Chí Dũng đạt chiều cao tiêu chuẩn, nhưng thể trạng vẫn còn kém một chút.
Hiện tại quân đội đang trong giai đoạn tinh giản quân , tiêu chuẩn tuyển chọn ngày càng nghiêm ngặt, nếu Trần Chí Dũng  chuẩn  , chắc chắn sẽ  loại.
Hơn nữa, dùng  phận gì để tham gia đăng ký nhập ngũ, cũng  sự khác biệt.
Nghe  lời Giang Thiên Ca , Trần Chí Dũng  bất ngờ,   vui mừng hớn hở: “Được! Được! Tớ  lời . Tớ sẽ về trường học ! Nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện!”
Giang Thiên Ca  : “Đi lính , cũng đừng bỏ bê việc học. Nếu ,  cũng   lính  lâu dài.”
Mấy năm nay đều đang cắt giảm quân ,  ở , thì   kỹ năng. Nếu , sớm muộn gì cũng  về nhà.
Trần Chí Dũng liên tục gật đầu: “Được! Tớ sẽ học hành tử tế!”
“Ừ.” Những lời cần dặn dò đều  dặn dò, Giang Thiên Ca để Trần Chí Dũng về, cô xoay   tìm cổng soát vé.
Giang Thiên Ca vẫn nhờ  quen mua vé giường .
Cùng toa với cô là một gia đình ba .
Mấy  đều ăn mặc  ,  đàn ông cài bút máy  túi áo, đeo đồng hồ  tay,  phụ nữ uốn tóc xoăn đang thịnh hành, con gái mặc váy hoa, ăn mặc  thời trang.
Hành lý của họ  nhiều,  cả chiếu và chăn,  vẻ như là bố  đưa con gái đến trường đại học nhập học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-58.html.]
Nhìn thấy Giang Thiên Ca,  đàn ông liền  toe toét hỏi:
“Đồng chí, cô  Bắc Kinh  việc gì ? Chúng  đưa con gái đến trường đại học nhập học! Con gái  học Đại học Hoa!”
Biết ông  đang khoe khoang, Giang Thiên Ca mỉm , qua loa  một câu “Chúc mừng”  đeo bịt mắt, nhét tai ,  ngủ.
Chờ Giang Thiên Ca  xuống, Tưởng Xuân Hồng kéo tay Lý Chí Phi,  hiệu cho ông  đừng  nữa.
Lý Chí Phi bĩu môi, vẻ mặt   cả: “Sắp đến trường , sợ gì chứ. Phụ nữ các , đúng là nhát gan.”
Tuy oán trách như , nhưng ông  cũng   gì nữa.
Giang Thiên Ca ngủ một mạch, đến lúc sắp đến Bắc Kinh, cô mới  dậy.
Vì trong toa  yên tĩnh,   thấy tiếng  chuyện của gia đình ba  . Giang Thiên Ca còn tưởng rằng họ  xuống tàu,  đầu , mới thấy họ đang  cùng , nhưng  ai  gì.
Giang Thiên Ca  chút bất ngờ.
Lý Chí Phi  lên tàu   nhịn   khoe khoang với cô. Cô chỉ qua loa một câu,   ngủ,  để tâm đến ông  nữa. Đáng lẽ , ông    tìm  khác để khoe khoang mới đúng.
Sao bây giờ   im thin thít, trầm mặc như ?
Nhìn thấy Giang Thiên Ca  thức dậy, Lý Chí Phi   khoe khoang, Tưởng Xuân Hồng trừng mắt  ông , Lý Chí Phi ngượng ngùng  mặt ,  vật xuống giường.
Mặc dù Giang Thiên Ca  chút nghi ngờ về phản ứng của họ, nhưng cô cũng  hỏi nhiều.
*
Về đến ngõ Hoa Tuyết, Trần Anh Hoa là  đầu tiên chạy đến báo tin cho Giang Thiên Ca,  Lục Tự Văn  về . Hôm nay  là mùng 3 tháng 9, đúng là cũng nên về.
Giang Thiên Ca về nhà, để đồ xuống, tắm rửa   về phía nhà họ Lục, lúc sắp đến nhà họ Lục, cô gặp Lục Chính Tây. Giang Thiên Ca vẫy tay với , coi như chào hỏi.
“Anh  về nhà ? Giúp  gọi cháu trai , Lục Tự Văn,  đây.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chính Tây dừng ,  mái tóc còn  ướt của Giang Thiên Ca,  hỏi: “Mấy hôm nay cô  ở Bắc Kinh ?”
Giang Thiên Ca gật đầu, “Ừ,  xử lý chút việc.”
“Không  bắt nạt ai đấy chứ?” Ánh mắt Lục Chính Tây  Giang Thiên Ca từ  xuống , thấy cô hoạt bát,  thiếu chỗ nào, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Chậc.” Giang Thiên Ca trợn mắt, “Anh  cái gì ?   bắt nạt ai khi nào? Rõ ràng là  khác bắt nạt !”
Nhìn dáng vẻ xù lông của cô, Lục Chính Tây  khỏi bật .
Giang Thiên Ca trừng mắt  , “Nhanh lên, giúp  gọi Lục Tự Văn  đây.”