“...” Sợ Giang Viện Triều lật  chuyện cũ với cô, Giang Thiên Ca  dám công khai phản bác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lời  của bố, mới  chút mùi  cha.”
Mặc dù Giang Viện Triều   “mùi  cha” là  ý gì, nhưng ở chung với Giang Thiên Ca lâu như , ông cũng  phong cách  chuyện của Giang Thiên Ca.
Đôi khi cô sẽ   một  từ mới   từ  . Nếu là lời , cô sẽ  giải thích, sợ  khác   cô khen  .
Không  lời   gì, cô sẽ giống như bây giờ,  xong liền  mặt ,  nhắc  chuyện  nữa. Người  ,  cô mắng cũng  .
Giang Viện Triều thầm hừ một tiếng, liếc Giang Thiên Ca một cái, thản nhiên tuyên bố: “Đồng chí Trương tìm con.”
Từ trong giọng  của Giang Viện Triều dường như   vài phần ý vị thâm trường, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên dâng lên một dự cảm   lắm.
Tuy rằng cô vẫn  phủ nhận,  lừa chuyện của  qua, nhưng cô cũng nhớ rõ, Trương Kiếm Ba   thời gian, sẽ tìm cô tính sổ.
Không  là bây giờ Trương Kiếm Ba  tìm cô tính sổ đấy chứ?
Giang Thiên Ca ngước mắt quan sát biểu cảm của Giang Viện Triều,  tìm một ít dấu vết  mặt ông, nhưng Giang Viện Triều giống như đeo mặt nạ giả,  lộ  bất cứ biểu cảm gì  mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giảo hoạt thật.
Giang Thiên Ca thầm lẩm bẩm một câu,  cong mắt   Giang Viện Triều, dò hỏi: “Bố, đồng chí Trương tìm con lúc ,  chuyện gì ?”
Không đợi Giang Viện Triều lên tiếng, Giang Thiên Ca   một cách săn sóc: “Trong  thời gian  hình như đồng chí Trương  bận rộn, nếu   chuyện gì quan trọng, con sẽ   quấy rầy chú . Bố  đúng  ạ?”
Có việc thì gọi bố,   việc gì thì gọi lão Giang.
Giang Viện Triều từ  cao liếc mắt  Giang Thiên Ca một cái, nhàn nhạt : “Đi   là do con, đừng hỏi bố.”
Đối diện với ánh mắt lên án của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều  ung dung : “Đồng chí Trương cũng tìm Thiệu Vân. Thiệu Vân  qua .”
Giang Thiên Ca: “...”
“Sao bố   sớm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-577.html.]
Giang Thiên Ca bất chấp việc  chuyện với Giang Viện Triều nữa, co cẳng chạy đến văn phòng của Trương Kiếm Ba.
Chạy một mạch đến  lầu  việc, đang   , chợt  thấy  lưng   gọi cô: “Thiên Ca...”
Giang Thiên Ca  đầu , liền thấy Thiệu Vân đang  tới.
“Anh... Là  tới?”
Thiệu Vân gật đầu.
Thấy trán Giang Thiên Ca  chảy đầy mồ hôi, Thiệu Vân trầm mặc một lúc, trong lúc nhất thời   nên  gì cho .
Lúc  Trương Kiếm Ba gọi bọn họ tới là vì cái gì,   rõ, Giang Thiên Ca khẳng định cũng rõ ràng.
- Trương Kiếm Ba  tính sổ với bọn họ.
Mặc dù xét về kết quả, bọn họ tự tiện hành động là lập công, nhưng mà, điều  cũng  che giấu  sự thật bọn họ tự tiện hành động.
Trương Kiếm Ba sẽ xử lý bọn họ như thế nào, vẫn  .   thể khẳng định, phê bình một trận, khẳng định là  thể tránh khỏi.
Biết rõ là tới chịu phạt, còn chạy tới...
Thiệu Vân  ở phía ánh mặt trời chiếu rọi, dùng  ảnh cao lớn che nắng cho Giang Thiên Ca đầy mồ hôi. Thiệu Vân suy nghĩ một chút, vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Thật  cứ chậm rãi  tới là ,  cần vội vã chạy tới.”
“...!”
Giang Viện Triều cố ý lừa cô!
Giang Thiên Ca tức giận đến nghiến răng.
Ghi  sổ nhỏ một khoản cho Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca kéo Thiệu Vân sang một bên,  yên lòng nhấn mạnh  nữa:
“Anh Thiệu Vân,  nhớ kỹ nhé, lát nữa ở  mặt đồng chí Trương,      khỏi căn cứ,   là  lời em, em là chủ mưu của sự việc. Anh  ?”