Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 568
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:02:41
Lượt xem: 15
Nhưng tìm Thiệu Vân làm trợ thủ có một vấn đề.
Đó là cần phải xác định vị trí lãnh đạo của cô trước, phải để Thiệu Vân nghe theo cô trong toàn bộ quá trình, không được tự tiện hành động.
Trước khi nói chuyện chính, Giang Thiên Ca lôi Thiệu Vân vào hội trường nhỏ, bắt anh thề trước hàng cờ đỏ và huy hiệu, ấn dấu tay lên giấy cam kết cô đã viết.
Sau đó, cô mới nói kế hoạch của mình cho Thiệu Vân.
“Bọn người Phúc Khôn âm hiểm, xảo quyệt, khó đảm bảo chúng sẽ không có chuẩn bị gì, bố và đồng chí Trương chắc chắn cũng nghĩ đến chuyện này, phút cuối cùng, chúng ta không thể biết ai mới là người chiến thắng.”
“Anh Thiệu Vân, em muốn hành động riêng lẻ ngoài kế hoạch của đồng chí Trương, âm thầm theo dõi...”
Hai ngày nay, Lục Chính Tây, Trịnh Văn Hoa bận tối mắt tối mũi, Giang Thiên Ca có linh cảm, thời gian hành động chắc đã gần kề.
Sự việc đã đến nước này, khuyên can cũng vô ích, cô hoặc là không làm gì cả, hoặc là phải nghĩ cách tăng thêm cơ hội thành công.
Giang Thiên Ca biết vì sao Giang Viện Triều không cho cô tham gia hành động.
Cô cũng từng nghĩ, với tính cách của Giang Viện Triều, nếu lúc hành động cô cũng ở bên cạnh ông, nói không chừng sẽ khiến ông phân tâm.
Nếu đã vậy, cô sẽ chiều theo ý Giang Viện Triều, không gây thêm phiền phức cho ông.
Cô sẽ không tham gia vào kế hoạch mà Giang Viện Triều đang sắp xếp, cũng không tham gia vào hành động bắt giữ của họ, chỉ âm thầm theo dõi phía sau, đề phòng bất trắc.
Nghe xong kế hoạch của Giang Thiên Ca, Thiệu Vân theo bản năng cau mày.
Giang Thiên Ca vừa nhìn đã biết anh muốn nói gì. Không đợi Thiệu Vân lên tiếng, cô đã nói trước: “Anh Thiệu Vân, nếu anh không đồng ý thì em sẽ đi tìm người khác. Nhưng anh đã ấn dấu tay lên giấy cam kết của em rồi, không được nói chuyện này ra ngoài đâu.”
Thấy Thiệu Vân có vẻ do dự, Giang Thiên Ca dịu giọng, khuyên nhủ:
“Anh Thiệu Vân, chúng ta chỉ theo dõi phía sau thôi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, có ai quen biết em đâu, sẽ không có ai ra tay với em đâu. Anh không cần lo lắng cho sự an toàn của em. Hiện giờ điều quan trọng nhất là sự an toàn của bố.”
Tất nhiên, sự an toàn của Thiệu Vân cũng quan trọng.
Đối với việc để Thiệu Vân cùng hành động, làm sao để đảm bảo an toàn cho anh, trong lòng Giang Thiên Ca đã có chủ ý.
Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Thiệu Vân cau mày trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu.
Sau đó, Giang Thiên Ca và Thiệu Vân bàn bạc một hồi, bắt đầu chia nhau hành động.
Họ phải tìm hiểu kế hoạch hành động. Tuy không hành động cùng Giang Viện Triều, nhưng họ cần phải biết kế hoạch và sắp xếp của ông.
Giang Thiên Ca biết, chắc chắn Lục Chính Tây đã được Giang Viện Triều dặn dò, cô mà đi hỏi thì chắc chắn sẽ không moi được gì. Sau khi nhìn danh sách một lượt, Giang Thiên Ca quyết định nhắm vào Lý Quốc Đống.
“Đồng chí Lý Quốc Đống, bản báo cáo tổng kết một vạn chữ của anh khi nào mới xong?” Cuối cùng cũng tóm được Lý Quốc Đống trong nhà ăn, Giang Thiên Ca mượn uy phong của Trương Kiếm Ba để ra oai.
“Bây giờ tôi đang bận, không rảnh viết.” Lý Quốc Đống khổ sở than thở, “Năm nay bắt cả đám viết thì thôi đi, sao lại còn quy định số chữ nhiều như vậy?”
Giang Thiên Ca ra vẻ vô tội: “Tôi cũng không biết.”
Thực ra cô là người rõ nhất yêu cầu một vạn chữ này từ đâu mà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-568.html.]
Trương Kiếm Ba không hề nói bản báo cáo phải viết bao nhiêu chữ, đây là yêu cầu do cô tự ý thêm vào sau khi biết Trương Kiếm Ba cố tình đùn việc cho mình.
Dù sao thì báo cáo viết dài ra một chút cũng không hại gì, cùng lắm là mọi người phải động não nhiều hơn, vò đầu bứt tóc nhiều hơn, kêu ca nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, nhiệm vụ viết báo cáo là do Trương Kiếm Ba giao, mọi người có ý kiến gì, muốn kêu ca gì thì cứ việc tìm ông ấy.
“Nếu anh có ý kiến gì thì đi nói với đồng chí Trương.” Giang Thiên Ca ung dung đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Kiếm Ba.
Sau đó, cô lại tỏ ra thông cảm: “Đồng chí Lý Quốc Đống, tôi biết hiện giờ anh đang bận nhiệm vụ nên trước giờ chưa từng giục anh. Nhưng đây là nhiệm vụ đồng chí Trương giao cho tôi, tôi phải hoàn thành theo yêu cầu của ông ấy.”
“Tôi đã tạo điều kiện cho anh rồi, anh cũng phải hợp tác với tôi chứ. Hay là thế này, tôi cũng không cần anh nộp ngay, bây giờ anh cho tôi một lời chắc chắn, khoảng bao giờ có thể nộp?”
Cứ nghĩ đến chuyện viết lách là Lý Quốc Đống lại đau đầu, anh vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Bây giờ tôi còn chưa viết được chữ nào, chắc phải đến ngày kia mới rảnh.”
Vừa dứt lời, trong lòng Lý Quốc Đống chợt kêu lên “hỏng rồi”, Trương Kiếm Ba và Giang Viện Triều đều dặn đi dặn lại, không được tiết lộ thông tin hành động cho Giang Thiên Ca biết.
Lý Quốc Đống len lén liếc mắt, muốn quan sát phản ứng của Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca thấu hiểu trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ gì: “Đây là lời anh nói đấy nhé, đến ngày kia mà anh không nộp được thì đừng trách tôi báo cáo với đồng chí Phương, để anh ấy tự mình giục anh.”
Thấy Giang Thiên Ca không hề nghi ngờ gì, Lý Quốc Đống âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám nói gì thêm nữa, vội vàng gật đầu: “Được được, ngày kia tôi nhất định sẽ nộp, nhất định sẽ nộp!”
“Ừm, anh ăn cơm tiếp đi, tôi đi tìm người khác.” Giang Thiên Ca cau mày, ngoài mặt tỏ vẻ chán ghét những kẻ cứng đầu cứng cổ như Lý Quốc Đống, nhưng trong lòng lại phân tích lời anh ta vừa nói.
Ban ngày trên đường đông người, nếu hành động vào ban ngày chắc chắn sẽ gây náo loạn, thậm chí còn có thể khiến người vô tội bị thương. Vậy nên, hành động nhất định phải được sắp xếp vào buổi tối.
Lý Quốc Đống nói “đến ngày kia” mới rảnh viết báo cáo, vậy thì thời gian hành động chắc là tối ngày mai.
Giang Thiên Ca mang theo thông tin vừa moi được từ Lý Quốc Đống đi tìm Thiệu Vân.
Thấy Thiệu Vân đang đi cùng Giang Viện Triều, hai người mặt mày nghiêm túc nói chuyện gì đó, sợ Giang Viện Triều nhìn ra nên Giang Thiên Ca nấp vào một góc, đợi đến khi Giang Viện Triều rời đi, cô mới bước ra, tò mò hỏi Thiệu Vân:
“Anh Thiệu Vân, vừa rồi bố nói gì với anh vậy?”
Nhìn Giang Thiên Ca đứng trước mặt, nhớ lại những lời Giang Viện Triều vừa nói, lại nghĩ đến chuyện mình đã cùng Giang Thiên Ca âm thầm bàn bạc kế hoạch, trong lòng Thiệu Vân dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Anh im lặng hai giây rồi mới đáp: “Chú Giang muốn anh để mắt đến em.”
Giọng điệu có phần áy náy.
Áy náy là tốt rồi, áy náy có nghĩa là Thiệu Vân đã không nghe lời Giang Viện Triều. Giang Thiên Ca hài lòng khẽ hừ một tiếng.
May mà cô ra tay nhanh, sớm lôi kéo được Thiệu Vân “đồng lõa” với mình.
Giang Thiên Ca vỗ vai Thiệu Vân, an ủi: “Anh không cần áy náy, chúng ta làm vậy đều vì muốn tốt cho bố, bố sẽ hiểu cho chúng ta.” Không hiểu cũng phải hiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiệu Vân vẫn không yên tâm, dặn dò Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, đến lúc đó em nhất định phải đi theo sau anh, nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Rõ ràng là Thiệu Vân không coi chuyện Giang Thiên Ca bắt anh ký tên, ấn dấu tay vào giấy cam kết là chuyện gì to tát. Tuy nhiên, Giang Thiên Ca vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cũng không tranh luận xem rốt cuộc là ai nghe lời ai.
Thiệu Vân chỉ muốn lúc hành động sẽ trông chừng Giang Thiên Ca cho kỹ, không cho cô hành động thiếu suy nghĩ.
Anh không hề biết, Giang Thiên Ca cũng có suy nghĩ y như vậy, hơn nữa, Giang Thiên Ca không chỉ nghĩ suông mà còn chuẩn bị cả phương án hành động.