Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:01:56
Lượt xem: 50
Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Giang Viện Triều vụt tắt, lông mày hơi nhíu lại.
Giang Thiên Ca lại nói: “Sự xuất sắc của tôi chẳng liên quan gì đến họ, đều là do tôi tự nỗ lực mà có!”
Chẳng làm gì cả mà đã muốn giành công lao của cô? Nghĩ hay nhỉ!
Nhìn thấy Giang Thiên Ca trừng mắt, nhíu mũi, vẻ mặt kiêu ngạo khó chịu, Giang Viện Triều lại hơi bật cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ một chút, Giang Viện Triều mở miệng nói: “Mặc dù không biết tình huống cha mẹ cô như thế nào, nhưng để mất đi một người con gái xuất sắc như cô Giang, chắc hẳn họ rất hối hận.”
Giang Thiên Ca khinh thường trợn trắng mắt: “Ai biết được, đó là chuyện của họ, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Nghe hiểu ý tứ trong lời cô, Giang Viện Triều tuy kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời.
Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ còn khoảng một cây số nữa là đến ngõ Tuyết Hoa. Giang Thiên Ca bèn gọi Trịnh Văn Hoa dừng xe: “Tôi đói bụng rồi, phải tìm chút gì ăn đã.”
Cô vừa cất ô vào túi, vừa tùy ý hỏi: “Chú có đói bụng không?”
Giang Viện Triều lắc đầu, đang định từ chối thì nghe Giang Thiên Ca nói: “Nếu chú đói bụng thì về nhà sớm đi.”
Lời nói đến bên miệng, Giang Viện Triều chỉ biết nuốt xuống, khóe miệng giật giật, trên mặt lộ vẻ lúng túng.
Trịnh Văn Hoa ngồi ở ghế lái liếc nhìn thấy phản ứng của Giang Viện Triều, vội vàng quay đầu đi, cúi đầu nhịn cười.
Giang Thiên Ca mở ô, xuống xe, đứng dưới ô vẫy tay với hai người trong xe: “Lãnh đạo, anh Trịnh, tạm biệt. Tôi đi ăn cơm đây, hai người cũng về ăn cơm đi.”
Giang Thiên Ca không nhìn thấy phản ứng vừa rồi của Giang Viện Triều. Đương nhiên, cho dù có nhìn thấy thì cô cũng giả vờ như không thấy.
Không phải cô keo kiệt, không muốn mời Giang Viện Triều ăn một bữa cơm.
Mà là, có một người u ám ở bên cạnh, rất ảnh hưởng đến khẩu vị.
Tâm trạng Giang Viện Triều rõ ràng không tốt, trạng thái hiện tại của ông rất thích hợp để về nhà dạy dỗ con cái, trút giận.
Đi được vài bước, Giang Thiên Ca rẽ vào một quán mì tương đen bên đường.
Lúc ngồi xuống, Giang Thiên Ca cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình, cô quay đầu lại, đối phương có lẽ không ngờ lại bị phát hiện, ngẩn người vài giây rồi chột dạ cúi đầu.
Giang Thiên Ca đánh giá hắn ta, người gầy gò, xương gò má nhô cao, đôi mắt hình tam giác ngược, kết hợp với vẻ mặt chột dạ, tạo cho người ta cảm giác hèn hạ.
Nhìn thấy Giang Thiên Ca lạnh lùng đi về phía mình, Trần lão tam sợ hãi trong lòng, hốt hoảng đứng dậy, vứt cả ô lại, quay đầu bỏ chạy.
Giang Thiên Ca đứng ở cửa, nhìn bóng lưng hớt hải chạy trốn của Trần lão tam, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Chủ quán lúc nãy đã chú ý đến Trần lão tam, bây giờ thấy hắn ta bỏ chạy liền đi tới, hướng về phía bóng lưng Trần lão tam “hừ” một tiếng khinh bỉ, nhắc nhở Giang Thiên Ca:
“Cô gái, Trần lão tam kia không phải thứ tốt lành gì đâu, sau này gặp hắn ta thì nhớ tránh xa ra nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-55.html.]
Giang Thiên Ca thu hồi ánh mắt, cảm ơn bà chủ.
Trần lão tam chạy một hơi thật xa, thấy Giang Thiên Ca không đuổi theo mới dám dừng lại.
Nghĩ đến dáng vẻ hèn nhát của mình vừa rồi, Trần lão tam quay đầu về phía quán mì nhổ một bãi nước bọt, đôi mắt vốn nhỏ híp thành một đường chỉ, miệng lầm bầm: “Con khốn, cứ đợi đấy.”
Giang Thiên Ca ăn mì xong, bung ô đi ra khỏi quán. Trên đường về, cô cẩn thận quan sát xung quanh nhưng không còn nhìn thấy người khả nghi nào nữa.
Sự xuất hiện của Trần lão tam chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Nhưng nhất thời Giang Thiên Ca cũng không nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể.
Dù thế nào đi nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Cho dù lý do là gì, dám động vào cô, cô sẽ cho hắn ta một trận.
Chiều tối, mưa tạnh.
Giang Thiên Ca chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong sân, tìm được một cành cây nhỏ dài, còn có gai.
Cô dùng d.a.o gọt giũa cành cây, sau đó vung lên trong không khí, phát ra tiếng “vút” rất thanh thúy.
Nghe thấy tiếng động, bác gái Lý giật mình: “Ôi chao! Thiên Ca, cháu chơi cẩn thận đấy! Nhìn que củi nhỏ vậy thôi chứ đánh vào người đau chảy nước mắt đấy.”
Giang Thiên Ca cười gật đầu. Đây là gậy đánh chó của cô, đánh cho người ta phải khóc thét lên.
*
Ngày hôm sau, Giang Thiên Ca đang trên đường đạp xe về ngõ Tuyết Hoa, sắp rẽ vào ngõ.
Trần lão tam dẫn theo bảy tám tên côn đồ từ con hẻm đối diện xông ra, bao vây Giang Thiên Ca.
“Anh em, đánh con khốn này cho tao, xong việc tao dẫn các ngươi đi ăn ngon!”
Những tên côn đồ này ngày thường đều là lũ đầu trâu mặt ngựa theo sau Trần lão tam. Nghe hắn ta nói vậy, đám côn đồ liền hung hăng xông về phía Giang Thiên Ca.
Khóe miệng Giang Thiên Ca nhếch lên lạnh lùng, nhắm thẳng chỗ hiểm của tên xông lên trước nhất đá một cái, sau đó rút “gậy đánh chó” đã chuẩn bị từ hôm qua ra, quất tới tấp.
“Vút*”
“A*!” Tên côn đồ bị đánh trúng, mặt mày nhăn nhó, ôm chỗ hiểm chạy về phía sau.
Trần lão tam tức giận đá vào người hắn ta, mắng:
“Đồ hèn nhát, vô dụng, lũ đàn ông các ngươi, bị một con đàn bà dọa thành thế này à? Mau cướp gậy của nó cho tao* A*”
Giang Thiên Ca đã xông tới, múa gậy như roi, đánh cho Trần lão tam phải lăn lộn trên đất.
Thấy hắn ta khóc lóc cầu xin tha thứ, Giang Thiên Ca mới dừng lại.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Trần lão tam, nhìn vẻ mặt nước mũi tèm lem của hắn ta, Giang Thiên Ca khinh thường dời mắt, dùng gậy chọc chọc vào cổ hắn ta: “Nói, hôm qua tại sao lại nhìn chằm chằm tôi?”