Con tàu lắc lư, chạy về phía Nam.
Lúc đầu,   còn  hào hứng với chuyến  và cuộc diễn tập sắp tới, nhưng  hai ngày, sự phấn khích và mong chờ dần   thế bởi sự buồn chán và mệt mỏi, ai cũng chỉ mong đến nơi thật nhanh.
So với những  khác, Giang Thiên Ca càng mong chờ đến ngày xuống tàu hơn.
Không  đến những chuyện khác, chỉ riêng việc xuống tàu đồng nghĩa với việc cô   xong bản kiểm điểm thôi cũng đủ khiến cô vui mừng .
Lần , Giang Viện Triều rõ ràng là nghiêm túc,  hề nương tay với cô chút nào. Mỗi một bản kiểm điểm của cô đều là do cô tự  vắt óc suy nghĩ,   từng chữ một.
Mỗi ngày tỉnh ngủ, suy nghĩ đầu tiên chính là “Hôm nay nợ Giang Viện Triều một bản kiểm điểm”. Cảm giác tỉnh dậy  đối mặt với nợ nần , thật sự  khó chịu.
Cũng may,  khi dày vò vài ngày, những ngày tháng khó chịu  cũng sắp kết thúc.
Còn hơn hai tiếng nữa, xe lửa sẽ đến ga tỉnh Nam, Giang Thiên Ca cuối cùng cũng  xong chữ cuối cùng trong bản kiểm điểm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thở phào nhẹ nhõm, khi cầm giấy kiểm điểm  tìm Giang Viện Triều, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đây là phần cuối cùng,   nếu bố còn bắt con  kiểm điểm, bố chính là heo.”
Giang Viện Triều cầm lấy giấy kiểm điểm,    : “Con    giấy kiểm điểm   là do con,   do bố.”
Ngừng  một chút, ông ngước mắt liếc  Giang Thiên Ca,  như   : “Bố là heo,  con là gì?”
“Nếu bố là heo, con cũng là heo.”
Giang Thiên Ca: “...”
“Hừ, bố thật ấu trĩ, con  thèm chấp nhặt với bố.”
Khoanh tay  Giang Viện Triều một vòng, Giang Thiên Ca cau mày hỏi: “Bố vẫn  mặc áo chống đạn ?”
Áo chống đạn là do Phương Thủ Nghĩa chọn mua từ nước ngoài, là loại  nhất, mỏng và nhẹ hơn nhiều so với áo chống đạn trong nước, mặc lên  cũng   lộ.
Giang Thiên Ca đưa tay chọc  lưng Giang Viện Triều,  thấy , cô liền trừng mắt : “Bố mau mặc  . Nếu dám coi lời con  như gió thoảng bên tai, đừng trách con  khách khí!”
Chờ  khi tàu đến nơi, xuống tàu,  khi đến căn cứ quân khu tỉnh Nam, Giang Viện Triều lúc nào cũng  thể gặp nguy hiểm.
Nếu Giang Viện Triều dám  mặc áo chống đạn, cho dù cô   trói ông  cũng  bắt ông mặc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-501.html.]
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Giang Thiên Ca, ánh mắt Giang Viện Triều đảo quanh  cô một vòng, hỏi: “Thế con  mặc ?”
“Con... Con đương nhiên là mặc .” Thực tế cô vẫn  mặc. Giang Thiên Ca cảm thấy việc cô  mặc   cũng  ảnh hưởng gì nhiều, điều quan trọng nhất là Giang Viện Triều nhất định  mặc, “Bố mau mặc  .”
Giang Viện Triều  để ý đến lời  của Giang Thiên Ca, mà bình tĩnh, bắt đầu dặn dò cô: “Lát nữa con về, nhớ mặc áo chống đạn  đấy.”
“Nhớ kỹ lời bố , nhớ kỹ nội dung trong bản kiểm điểm của con,  chuyện gì cũng  báo cho bố,   tự ý hành động,   tự   một ...”
Giang Thiên Ca gật đầu: “Con  , con sẽ tự lo cho bản , bố cũng mau lo cho  .”
Giang Viện Triều nghiêm túc dặn dò Giang Thiên Ca thêm vài câu,  đồng hồ  mới : “Con về mặc áo chống đạn  ,  đó gọi Lục Chính Tây đến đây, bố  lời   với  .”
Tỉnh Nam là địa hình đồi núi, xe lửa   đến địa phận tỉnh Nam, ngoài cửa sổ  thấy núi non trùng điệp, đủ  hình thù, cao thấp nối tiếp .
Xe lửa còn   ga,   đều  thu dọn hành lý của  xong, chờ xe lửa  ga là xuống xe.
Giang Thiên Ca thu dọn đồ đạc của  xong, đợi ở chỗ nối giữa các toa một lát, mới  thấy Lục Chính Tây  . Cô hỏi Lục Chính Tây: “Bố  gì với  ?”
“Nói một  việc công.” Lục Chính Tây ngắn gọn đáp,  đó liền dịu dàng hỏi: “Em thu dọn đồ đạc xong ?”
Nhìn trái   thấy   ai, Giang Thiên Ca liền đ.ấ.m  cánh tay Lục Chính Tây một cái, lực đạo  nặng, nhưng  nghiến răng nghiến lợi .
“Hỏi cho  lệ xong  chuyển chủ đề ngay, Lục Chính Tây,   ăn đòn  ?”
Lục Chính Tây mỉm , khẽ : “Không  hỏi cho  lệ, đúng là  chuyện công việc mà.”
Giang Viện Triều tìm Lục Chính Tây, chắc chắn là đang  chuyện của cô.
Nghe thấy Lục Chính Tây còn chối cãi, Giang Thiên Ca trừng mắt  , hừ lạnh : “Vậy là hai  công tư  phân minh ,  lắm, em sẽ  tố cáo hai , bắt hai  cùng  kiểm điểm!”
Nụ   mặt Lục Chính Tây càng sâu,  tiếp lời Giang Thiên Ca: “Nói xong chuyện công, đồng chí Giang cũng tiện thể nhắc nhở  vài câu, dặn  chăm sóc em cho .”
Chăm sóc cô cho ?
Hừ,  giám sát cô thì đúng hơn.
“Lục Chính Tây, em  chừng mực,  việc gì nên  việc gì  nên ,  cần   chăm sóc .”
Nhìn Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca nghiêm túc : “Nếu   thời gian, em  nhờ  chú ý đến bố em một chút.”
Cô thấp giọng   nỗi lo lắng của .