Trước khi lên xe, Ông cụ Lục  híp mắt  với Giang Thiên Ca là    thời gian, nhất định  đến thăm ông nhiều hơn, trò chuyện cùng ông.
“Trước , khi Tự Văn   nước ngoài, nó còn  thể trò chuyện cùng ông, bây giờ ông ở nhà, chẳng  ai để  chuyện cùng.”
Ông cụ Lục  hề  ý che giấu khuyết điểm của con trai  mặt con dâu tương lai, ông bất mãn liếc  con trai ruột  bên cạnh, oán trách:
“Nó  , ngoài việc há miệng   chuyện, thì chẳng khác gì  câm, cứ ngây ngốc thế nào ...”
Nhìn thấy Ông cụ Lục và Lục Chính Tây, một  vẻ mặt ghét bỏ, một  vẻ mặt bất đắc dĩ, Giang Thiên Ca cong mắt .
Ông cụ Lục  yêu quý Lục Chính Tây, nhưng mà, sự ghét bỏ cũng là thật.
Có lẽ, hầu hết các bậc cha , đều hy vọng con cái của   hảo,  mặt đều đúng ý .
Đối với đứa con  coi trọng gia đình, hiếu thuận với cha , thì mong con  sự nghiệp thành đạt. Con cái sự nghiệp  thành công,  mong con khéo ăn khéo , hiếu thuận với cha  hơn.
Tóm , kỳ vọng và yêu cầu của cha  đối với con cái, giống như con mèo cưng của  .
Giang Thiên Ca   với Ông cụ Lục:
“Ông nội, bây giờ   dồn hết tâm sức  việc   để nâng cao độ chính xác trong cách  chuyện khi  việc, để mỗi lời   đều “đúng , đúng thời điểm”,  ý nghĩa.”
Hiện tại, mặc dù mối quan hệ của Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây   định,   mắt gia đình hai bên, hơn nữa cha  hai bên đều  hài lòng, nhưng để cho tiện, cũng để cho    cảm thấy ngại ngùng, nên cách xưng hô, hai  vẫn giữ nguyên như cũ.
Ngoại trừ Lục Chính Tây  đổi cách gọi Giang Viện Triều, từ “ ba” đổi thành “đồng chí Giang”, gọi Phương Đức Âm là “giáo sư Phương”, thì những  khác, bất kể là Lục Chính Tây gọi  nhà họ Giang,  là Giang Thiên Ca gọi  nhà họ Lục, đều dựa theo bối phận ban đầu mà gọi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyện đổi cách gọi, để   tính tiếp.
Giang Thiên Ca  đưa  chủ ý cho Ông cụ Lục:
“Ông nội, ông cứ kiên nhẫn chờ, đợi   khi nào   bận xong việc, ông tìm  dạy   cách ăn , đảm bảo mỗi ngày   sẽ  với ông một trăm câu khiến ông hài lòng!”
Ông cụ Lục  dỗ dành đến nỗi  ha hả,  lôi kéo Giang Thiên Ca trò chuyện thêm một lúc nữa, mới lưu luyến tiễn cô lên xe.
Ngồi  xe, Giang Thiên Ca  Lục Chính Tây   ngớt, Lục Chính Tây  cô  đến mức  mặt lộ  vài phần ngượng ngùng: “Nhìn thấy ông cụ ghét bỏ  như , em vui lắm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-476.html.]
Giang Thiên Ca gật đầu: “Cũng   vui.”
Lục Chính Tây: “...”
“Ôi chao, tội thế, một  trai  như ,      ghét bỏ cơ chứ.” Giang Thiên Ca học theo giọng điệu của các bà, các cô  tán gẫu, buôn chuyện ở đầu ngõ, cảm thán.
Nói xong, cô  diễn như thật,   vẻ mặt đau lòng, thương xót, vươn tay sờ lên mặt Lục Chính Tây,  dỗ dành:
“Không ,  , ông cụ ghét bỏ , thì em  ghét bỏ , đừng buồn nữa, tối nay đến tìm chị, chị thương.”
Nhìn thấy Lục Chính Tây  động tác và lời  sến súa của  khiến   á khẩu,   nên lời, Giang Thiên Ca dựa  ghế,  ha hả  ngừng.
Cười  đời, cô mới :
“Anh ,   thể lúc nào cũng nghiêm túc như  ,   ông nội ghét bỏ là vì  quá nghiêm túc đấy,  mặt ông, lúc nào cũng  dáng  hình, ông  mới ghét bỏ     chuyện đấy.”
“Sau   học em, hoặc học  tư,  chuyện với bố, ít  chuyện chính sự,  nhiều một chút chuyện khác, chuyên chọn  chuyện phiếm,  nhiều một chút lời dỗ dành ông cụ, em cứ việc nhắm mắt mà thổi phồng, dỗ dành ông cụ    là , về  ông  sẽ    lời ghét bỏ .”
Lời oán giận   của ông cụ Lục  phần cố ý khuếch đại, cũng  phần bất mãn với việc Lục Chính Tây ít .
Xét cho cùng, đều là bố  trò chuyện nhiều hơn với con trai, gần gũi để tăng thêm tình cảm.
Giữa  với , việc gần gũi tăng thêm tình cảm phần lớn là từ bát quái  chuyện phiếm, bắt đầu từ một ít lời  nhảm   giá trị dinh dưỡng.
Chẳng  Chính Tây  bố ghét bỏ    chuyện ,  thì bắt đầu từ  nhảm, giữ chân bố !
“Chính Tây,  nhớ kỹ,  đừng quá  đắn. Quá  đắn, sẽ chịu thiệt.”
Thiên Ca nghiêm túc phân tích với Chính Tây, đưa  chủ ý ứng phó với ông cụ.
 điểm chú ý của Chính Tây và điểm chú ý của Thiên Ca  lệch xa vạn dặm.
Bên tai  thanh âm thanh thanh thúy du dương, líu lo  ngớt của Thiên Ca, ánh mắt liếc  khóe miệng cô giương lên, cùng đôi môi hồng nhuận vẫn luôn đóng mở, đáy mắt Chính Tây  ánh sáng chớp động.
Phát hiện xe đột nhiên dừng , Thiên Ca quét mắt  ngoài cửa sổ xe,  hiểu  đầu  về phía Chính Tây: “Ừm? Sao  dừng...”