Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút  hỏi: “Dì Trần, hiện giờ  đang ở khu nhà của   đúng  ạ? Con gọi điện thoại hỏi   một chút.”
Phương viên là căn nhà mà Phương Thủ Nghĩa mua, một khu tứ hợp viện  rộng rãi, sang trọng. Nghe ,   nơi  từng là nơi ở của một vị vương gia nào đó.
Cái tên “Phương viên”  cũng là do Phương Thủ Nghĩa đặt.
Lúc , khi  Phương Thủ Nghĩa đặt một cái tên đơn giản, thô thiển như , Giang Thiên Ca và ông cụ Phương đều    gì,  thì trêu chọc  là “Phương viên ngoại”,  thì    thể đổi tên “Phương viên” thành “Phương phủ” luôn cho .
Nghe Giang Thiên Ca , dì Trần  cau mày: “Cậu    ở Phương viên, rốt cuộc là   đang ở , dì cũng  rõ nữa.”
“Thiên Ca, cháu tìm   việc gì ? Để dì cho cháu  điện thoại . Đây là    gọi về  , dì  ghi .”
Tuy Phương Thủ Nghĩa  dặn dò, nếu   chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện thoại cho .  Giang Thiên Ca đang  việc cần tìm, “Thiên Ca, cháu hỏi   xem dạo    đang  gì, dặn dò    luôn sống và  việc theo pháp luật đấy.”
Giang Thiên Ca gật đầu: “Dạ, dì Trần, con  , dì chờ tin con nhé.”
Không hổ là  lớn tuổi, dễ suy nghĩ lung tung, dì Trần  vẻ nghi ngờ hành động của Phương Thủ Nghĩa.
Giang Thiên Ca lưu   điện thoại, trò chuyện với dì Trần thêm một lúc nữa mới cúp máy,  đó gọi cho Phương Thủ Nghĩa.
Chuông điện thoại reo hai tiếng, đầu dây bên   bắt máy. Giang Thiên Ca  định lên tiếng gọi “” thì  thấy giọng  của một  phụ nữ: “Xin chào.”
Không  giọng  của Phương Thủ Nghĩa mà là một giọng nữ.
Giọng  lạnh băng, trầm .
Giang Thiên Ca nhanh chóng đảo mắt, cô lịch sự : “Xin chào, cho  gặp  Phương Thủ Nghĩa,   bây giờ    tiện  điện thoại ?”
Giọng  lạnh lùng vẫn đều đều: “Cô chờ một lát.”
“Vâng,  phiền .”
Giang Thiên Ca   điện thoại,  xoay xoay dây điện thoại, suy đoán tình hình bên phía Phương Thủ Nghĩa. Cô “chậc” một tiếng, thầm nghĩ Phương Thủ Nghĩa  chuyện bí mật như , chẳng lẽ là đang “kim ốc tàng kiều”?
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa  dì Trần còn nhắc đến chuyện đại sự cả đời của Phương Thủ Nghĩa, nếu để dì  Phương Thủ Nghĩa    yêu, chắc dì sẽ  vui.
Giang Thiên Ca đang nghĩ, điện thoại bên    động tĩnh,    nhấc máy là Phương Thủ Nghĩa.
Nghe thấy tiếng “A lô” thật khẽ từ trong điện thoại,   khác hẳn với phong cách thường ngày của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca nhíu mày, liền hỏi: “Cậu,  đang  gì thế? Kim ốc tàng kều ?”
Giọng    của Phương Thủ Nghĩa,  cứ như sợ  khác  thấy , giống như ông  đang lén lút vụng trộm với ai đó, sợ chồng của   bắt quả tang .
Giang Thiên Ca nghĩ , liền buột miệng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-456.html.]
Phương Thủ Nghĩa   thấy, vẻ mặt liền hốt hoảng, vội vàng  về phía cửa  , thấy   bóng dáng lạnh lùng  mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông  nghiến răng, hạ giọng : “Giang Thiên Ca, đừng  linh tinh!”
Tuy rằng bây giờ ông  thật sự  chột , nhưng là vì chuyện khác!
Giang Thiên Ca lầm bầm một câu “Ai bảo  gọi điện thoại cứ như  chuyện mờ ám thế”.
Rồi mới : “Ừm,  , cháu đùa đấy.”
“Cậu, bây giờ  đang ở ? Trước      thích khu vườn của  ,   ở bên đó nữa?”
Nói xong,  đợi Phương Thủ Nghĩa trả lời, Giang Thiên Ca đảo mắt hỏi tiếp: “Vị nữ đồng chí    điện thoại giọng   . Hai  bây giờ... sống chung  ?”
Phương Thủ Nghĩa  Giang Thiên Ca hỏi đến mức đỏ mặt,  theo bản năng liếc mắt   cửa,  mới lớn tiếng : “Giang Thiên Ca, con bé , đừng hỏi nhiều như .”
“Cháu gọi điện thoại cho   chuyện gì? Có chuyện thì  nhanh lên,  còn  việc.”
Giang Thiên Ca “Chậc” một tiếng, thấy Phương Thủ Nghĩa   ý định  cho cô , trong lòng tuy  chút tiếc nuối, nhưng cũng  gặng hỏi nữa.
Cô   chuyện chính của : “Cậu, cháu  mấy bộ áo chống đạn ,  kiếm  ?”
Giang Viện Triều nhất định  đến tỉnh Nam,  thì cô  chuẩn  sẵn sàng  thứ  .
Trong quân đội cũng  áo chống đạn, nhưng đó đều là trang   mặc  những trường hợp đặc biệt.
Cô  kiếm vài bộ để Giang Viện Triều  thể mặc bất cứ lúc nào.
Nghe Giang Thiên Ca , Phương Thủ Nghĩa nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên   cái ? Xảy  chuyện gì ?”
Chuyện  tỉnh Nam  thể tiết lộ, Giang Thiên Ca thản nhiên : “Không  gì,   vì công việc của bố cháu đặc biệt , cháu là con gái hiếu thảo,  chuẩn  cho ông  thôi.”
Nghĩ đến tính chất công việc của Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa  hỏi thêm nữa, ông  gật đầu: “Được,  cho  mang từ nước ngoài về cho cháu.”
Nói xong, Phương Thủ Nghĩa  hỏi: “Còn gì nữa ?”
Giang Thiên Ca: “Chỉ   thôi ạ.”
Phương Thủ Nghĩa  tiếp: “Ừ,   cúp máy đây.”
Giọng điệu  chút vội vàng,    chút lưu luyến nào.
Giang Thiên Ca còn   gì đó, nhưng  kịp   thì Phương Thủ Nghĩa  cúp máy.
Giang Thiên Ca: “...”