Lần gần nhất cô về nhà cũng  hơn một tuần . Không  ông nội  nghĩ  tên cho Ngư Lôi ?
Trương Kiếm Ba gật đầu: “Ừm,  gặp ông cụ.”
Nói đến đây, ông  ngập ngừng.
Giang Thiên Ca liền hỏi: “Ông  chuyện gì  ạ?”
Trương Kiếm Ba suy nghĩ một chút  dè dặt : “Nhìn ông cụ  vẻ  tiều tụy,  còn hỏi thăm cháu, chắc là nhớ cháu lắm.”
Ông nội nhớ cô mà tiều tụy ?
Giang Thiên Ca cảm thấy Trương Kiếm Ba  nhầm .
 mà, cô cũng hơn một tuần   về, tranh thủ lúc nào thu xếp công việc, về thăm ông một chuyến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đội lập trình huấn luyện bấy lâu nay,   đều   nghỉ ngơi, cũng nên cho họ nghỉ nửa ngày.
Giang Thiên Ca và Trương Kiếm Ba bàn bạc thêm một lát về việc huấn luyện của đội lập trình. Đoán chừng Tiêu Phong và những  khác  tắm rửa xong,   , Giang Thiên Ca  về phòng huấn luyện.
Ngửi thấy mùi hương tươi mát, sạch sẽ trong phòng, Giang Thiên Ca hài lòng gật đầu.
Trước khi  ăn trưa, Giang Thiên Ca tuyên bố cho   nghỉ nửa ngày.
 khi  tin  nghỉ,    những  vui mừng mà còn lộ vẻ kinh ngạc, khó hiểu, y như  ai cướp mất đồ .
Nhìn phản ứng của  , Giang Thiên Ca  sững , trong lòng dâng lên một cảm giác tội .
Người bình thường    nghỉ đều vui mừng.
Thế mà cô  khiến cho đội lập trình trở nên  bình thường như ,    nghỉ mà còn  vui.
Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, thầm niệm “Tội , tội ” hai   mỉm  hiền hậu, dịu dàng : “Chiều nay,   cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé.”
Thấy Giang Thiên Ca thu dọn đồ đạc định  về,   nhíu mày hỏi: “Chiều nay, huấn luyện viên  ở  căn cứ ạ?”
Giang Thiên Ca gật đầu: “Ừm, chiều nay   chút việc   ngoài.”
“Vậy tối nay cô  về ?”
“Huấn luyện viên, tối nay cô về , chương trình giải mã mà cô  mới  còn  giảng giải xong!”
“ , huấn luyện viên, tối nay cô về giảng tiếp ! Chúng em  học xong luôn phần giải mã !”
“ đúng đúng! Huấn luyện viên, cô về nhà ,  cô năm giờ... Không... bốn giờ ăn cơm chiều xong thì về nhé!”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-451.html.]
Giang Thiên Ca đang định tối nay  về, ở  nhà một đêm, ngủ một giấc  chiếc giường lớn thoải mái ở nhà: “...”
“... Ừm... Được... Vậy cũng .”
“ mà  bảy giờ tối trở về.”
Nhà ai mà bốn giờ chiều  ăn cơm xong chứ?!
Đối với chuyện tối nay   , Giang Thiên Ca tuy   buồn bực, nhưng  khi buồn bực xong  thấy  chút vui mừng.
Dù  thì đám “trâu ngựa”  cũng   tự giác đốc thúc bản  , cô là  “chăn trâu” cũng  thể bớt lo lắng hơn.
Chỉ là...
Hy vọng bọn họ hiểu chuyện một chút,  chừng mực. Lúc “quất roi” thì kiềm chế một chút, đừng  mà quất luôn cả cô.
Lúc Giang Thiên Ca trở về, Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vẫn  tan , Giang Thiên Ca gọi điện thoại cho họ xong thì đến con hẻm Du Tiền tìm ông nội.
Trong nhà  yên tĩnh, chỉ  ông nội ở nhà.
Ông nội đang  một  trong phòng khách, chiếc bàn  và đĩa hoa quả lúc     thế bằng một đống sách của ông. Ông nội đeo kính lão, cúi đầu, nhíu mày xem sách.
Giang Thiên Ca   cửa   thấy cảnh tượng , cô bật  hỏi: “Ồ? Ông nội, ông định thi tiến sĩ ạ?”
Nghe thấy tiếng động, ông nội ngẩng đầu lên khỏi đống sách. Nhìn thấy Giang Thiên Ca đột nhiên trở về, nét mặt ông hiện lên vẻ vui mừng: “Về  ?”
Sau đó hình như ông nhớ  điều gì đó, ánh mắt  Giang Thiên Ca thoáng hiện lên vẻ ai oán.
Nhìn thấy biểu cảm ai oán của ông nội, Giang Thiên Ca phì : “Ông nội, ông   ? Ông  chào đón cháu ?”
“Không chào đón cháu,  cháu  đây?” Giang Thiên Ca  với giọng điệu hờn dỗi,  định xoay  bỏ .
Ông nội trừng mắt : “Quay  đây.”
Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng, liếc  ông nội: “Cháu còn tưởng ông  chào đón cháu chứ.”
Nghe  giọng điệu cố ý của Giang Thiên Ca, ông nội cắn răng, trừng mắt  cô một cái.
Sau đó, ông vẫy tay với Giang Thiên Ca: “Cháu  đây!”
Cử chỉ và giọng điệu đều lộ rõ vẻ sốt ruột.
Giang Thiên Ca nhớ đến sáng nay Trương Kiếm Ba  sắc mặt ông  vẻ  tiều tụy, cô  kỹ một chút, dường như ông đúng là   tiều tụy thật, hơn nữa hình như còn  quầng thâm mắt?
“Cháu mau  đây xem , ông nghĩ mãi mà vẫn  , ông  liệt kê  một loạt cái tên   nhưng  cảm thấy cái nào cũng    lắm.”
Ông nội kéo Giang Thiên Ca  gần, đưa cho cô một cuốn sổ, chỉ  những cái tên   trong đó, giục cô cho ông ý kiến.
Từ    Giang Thiên Ca giao việc đặt tên cho ngư lôi cho ông nội, ngày nào ông cũng lo nghĩ đến chuyện , trừ lúc ăn cơm và ngủ .