Phương Thủ Nghĩa tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, “Không thể nào. Cậu  trai, lịch thiệp, hài hước,  còn giàu ,  bao nhiêu   gả con gái cho , ai nỡ lòng nào  khó  chứ?”
Giang Thiên Ca thản nhiên : “ mà  già .”
Phương Thủ Nghĩa: “...”
“Ha ha ha...” Tiếng  sang sảng của ông nội Phương vang lên  lưng.
Giang Thiên Ca kéo ghế tới,  đỡ ông nội Phương  xuống.
Ông nội Phương  xuống,  Phương Thủ Nghĩa, chậm rãi :
“Tiểu Ngũ , qua Tết là con  thêm một tuổi, con mà  tranh thủ là ế vợ thật đấy.”
“Chăm lo chuyện của bản   chứ.” Ông nội Giang thở dài: “Haiz, con   mà còn chẳng bằng Thiên Ca.”
Phương Thủ Nghĩa ngượng ngùng sờ mũi,  hối hận vì  lúc nãy   nhiều lời.
Anh vốn còn lạc quan cho rằng, năm nay nhiều việc, chắc chắn  sẽ   giục cưới. Không ngờ vẫn  thoát .
Anh   cố ý  kết hôn, chẳng qua là  gặp   tâm đầu ý hợp thôi.
Kết hôn   chuyện  là , lôi một   để chung sống cả đời .
Thấy Phương Thủ Nghĩa   cầu cứu, Giang Thiên Ca nhướng mày  nhạo , để mặc ông nội Phương lải nhải một hồi,  mới lên tiếng giải vây cho :
“Ông ngoại, ông đừng sốt ruột,  thể là do Nguyệt Lão bận quá, nên còn  lo cho   thôi ạ.”
“Ở Bắc Thành  một ngôi chùa cầu duyên  linh, mấy hôm nữa cháu sẽ bảo   tới đó thắp hương,  qua    mặt Nguyệt Lão nhiều chút, để Ngài  nhớ tới  , nhân duyên ắt sẽ tới.”
Nghe Giang Thiên Ca  , ông nội Phương gật gù, hỏi cô xem là chùa nào,  dặn dò Phương Thủ Nghĩa  nhớ  lễ chùa,  mới thôi  nhắc đến chuyện  nữa.
Nói xong chuyện của Phương Thủ Nghĩa, ông nội Phương dẫn Giang Thiên Ca  thư phòng.
Giang Thiên Ca cứ nghĩ, ông nội chỉ   chuyện với cô. Nghe ông   chuẩn  cho cô một món quà gặp mặt, Giang Thiên Ca cũng  nghĩ nhiều.
 khi  thấy chiếc rương mà ông nội Phương lấy , cô  khỏi ngẩn .
Im lặng một lát, Giang Thiên Ca chớp mắt hỏi: “Ông ngoại, đây... đều là tặng cháu ạ?”
Ông nội Phương  gật đầu, “Ừ, quà gặp mặt cho cháu đấy. Về gấp quá, những thứ khác  tiện mang theo, nên ông chỉ mang cho cháu một bộ trang sức thôi. Những thứ khác,   bổ sung .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-404.html.]
Giang Thiên Ca: “...”
Còn  những thứ khác nữa ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe giọng điệu thản nhiên của ông,  bộ trang sức ngọc bích  chỉnh  trong rương, Giang Thiên Ca mấp máy môi, hai mắt mở to, nhịn   thốt lên: “Ông ngoại,  là ông tặng luôn cháu cả két sắt  ạ.”
Tuy cô  từng nghiên cứu về trang sức, kiến thức về trang sức của cô  thể  là con  0 tròn trĩnh.
 đôi mắt mù tịt về trang sức của cô cũng  thể nhận , những món trang sức , cho dù là chất lượng đá quý  là kỹ thuật chế tác, đều thuộc đẳng cấp thượng thừa.
Chỉ một món đồ thôi  là vô cùng quý giá, huống hồ đây là cả một bộ.
Giang Thiên Ca cảm thấy, ông nội Phương chỉ dùng một chiếc rương bình thường để đựng một bộ trang sức đắt giá như  đưa cho cô, khiến cô  cảm giác bất an.
Nghe Giang Thiên Ca  , ông nội Phương ngẩn ,  bật  ha hả.
Ông cứ nghĩ,  khi  thấy  trang sức , đoán  giá trị của nó, Giang Thiên Ca sẽ từ chối. Ông còn đang nghĩ xem nên khuyên cô thế nào.
Không ngờ,    câu  thẳng thắn như .
Là bậc trưởng bối,  lấy đồ  thì là thật lòng  tặng cô, so với việc cô khách sáo từ chối, ông càng hy vọng cô  thể thoải mái vui vẻ nhận lấy.
Nhìn đôi mắt tròn xoe của Giang Thiên Ca, ông nội Phương  ha hả : “Két sắt thì  tiện mang theo. Lát nữa bảo  con mua cho cháu một cái.”
Từ thư phòng của ông nội Phương  , Giang Thiên Ca lập tức  tìm Phương Đức Âm, kể cho bà  chuyện ông ngoại tặng trang sức.
Phương Đức Âm mỉm : “Ông ngoại  tặng con thì con cứ nhận .”
Phương Đức Âm đại khái đoán  bố   tặng Thiên Ca bộ trang sức nào.
Chắc hẳn là bộ trang sức đá quý ngọc bích mà ông mua  trong buổi đấu giá ở Hà Lan mấy năm . Nghe , bộ trang sức  từng thuộc về một vị công chúa của hoàng gia Hà Lan.
Giá trị của bộ trang sức  quả thực  hề thấp.
 bố  lấy , chứng tỏ là thật lòng  tặng cho Thiên Ca.
Phương Đức Âm đưa tay vuốt  mái tóc  gió thổi rối của Giang Thiên Ca, dịu dàng : “Ông ngoại  yêu quý con,   rảnh rỗi con nhớ tới chơi, trò chuyện với ông nhiều hơn nhé.”
“Vâng ạ.” Giang Thiên Ca gật đầu, cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng : “Mẹ, con cảm thấy,  khi gặp  , ngày nào con cũng gặp may mắn.”
“Mẹ ơi,   thật là ! Chẳng trách     con   như  kho báu, giờ con chính là một cô gái giàu !”