Giang Thiên Ca trừng mắt: “Cười cái gì?”
“Chắc là  thôi. Con  mua bữa sáng cho ba, ăn xong ba về ngay, nếu  đụng  , gây  chuyện gì, con sẽ mặc kệ đấy.”
Nói xong, cũng  quan tâm phản ứng của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca  dậy  lấy bữa sáng cho ông,  ông ăn xong, đẩy   ngoài: “Xong ,  thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước khi Giang Viện Triều lái xe , Giang Thiên Ca  chằm chằm, uy hiếp:
“Tối nay ba còn dám   nữa, con sẽ lấy loa phóng thanh, thông báo cho cả thiên hạ , để ba trở thành nhân vật chính trong câu chuyện phiếm của đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm láng giềng,  hổ c.h.ế.t ba!”
Giang Viện Triều: “...”
“Nếu ba  nhịn , thì tự  xem ảnh .” Liếc  Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vạch trần: “Đừng tưởng rằng con  , ba  lén lấy của con mấy tấm ảnh.”
Trước đó Phương Thủ Nghĩa gửi ảnh của Phương Đức Âm cho cô, nhưng cách mấy ngày,   mấy tấm  cánh mà bay.
Ảnh chụp đến tay ai,  cần nghĩ cũng .
...
Đưa Giang Viện Triều , Giang Thiên Ca  đồng hồ  chạy lên lầu.
Ước chừng Phương Đức Âm còn  tỉnh, Giang Thiên Ca rón rén mở cửa,  thừa dịp bà  , lén lút chui về giường, giả vờ như   chuyện gì xảy .
 cô  mở cửa,  thấy Phương Đức Âm  ăn mặc chỉnh tề  bên cạnh bàn.
Giang Thiên Ca dừng .
Vị trí mà Phương Đức Âm đang   chút vi diệu: Cách cửa sổ  hơn một mét.
Ở vị trí của Phương Đức Âm, tiến lên một bước,  đầu là  thể  rõ  và vật ngoài cửa sổ. Lui về phía  một bước, thì chẳng  thấy gì cả.
Vậy, Phương Đức Âm dậy từ lúc nào?
Bà   thấy Giang Viện Triều ?
Nếu như  thấy,  nhận  Giang Viện Triều ?
Trong lòng Giang Thiên Ca  chút  chắc chắn, cô  Phương Đức Âm,  tìm kiếm đáp án từ  mặt bà.
 đáp án  tìm  thấy, chỉ thấy Phương Đức Âm đang mỉm  dịu dàng  cô: “Đi  ? Mẹ đang định  tìm con.”
Giang Thiên Ca đảo mắt, : “Mẹ, con  mới xuống lầu xem kịch.”
Phương Đức Âm: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-386.html.]
“Mẹ,    ,  nãy   rảnh rỗi sinh nông nổi, nửa đêm  ngủ, ở  lầu tự biên tự diễn vở kịch tự ngược.”
Giang Thiên Ca ghé sát  Phương Đức Âm, nháy mắt, hóng hớt :
“Romeo     ban công, còn  dùng đá ném cửa sổ, để Juliet    đến, gọi Juliet  ngoài.”
“     lầu, chỉ  một , im thin thít,   khí bày  vẻ u buồn si tình. Nếu   con phát hiện, xuống  khán giả cho ông , chắc cả đời  cũng chẳng ai  chuyện ông  .”
“Người bình thường, chắc chắn    chuyện như ,   chắc chắn đầu óc  vấn đề. Mẹ,    đúng ?”
“Người , nếu con quen , con  thể lấy chuyện    nhạo ông  mười năm.” Nghĩ đến chuyện Giang Viện Triều , Giang Thiên Ca nhếch miệng , trong mắt lóe lên tia sáng.
Giang Viện Triều,   cứ chờ  cô  nhạo .
Nghe  lời của Giang Thiên Ca, ánh mắt Phương Đức Âm lóe lên, bà cúi đầu, : “... Có lẽ... Ông  cũng sợ  phiền đến  khác...”
Thấy Giang Thiên Ca  về phía , Phương Đức Âm  , : “Không  chuyện  nữa, đói ? Chúng   ăn cơm?”
Sóng mắt Giang Thiên Ca  đảo quanh, liền  : “Chỉ  hai  chúng  ăn,  gọi Anh bảy,   phỏng chừng còn  dậy , chúng   quấy rầy   ngủ nướng.”
Một ngày  đó, Giang Thiên Ca dẫn theo Phương Đức Âm  dạo khắp nơi ở thành phố Hải,    nghỉ một ngày.
Chạng vạng tối khi trở về, nhà họ Phương ở Cảng Thành gọi điện thoại tới.
Người gọi điện thoại là Phương Thủ Nghĩa, ông   chuyện với Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca đoán  Phương Thủ Nghĩa   chuyện gì với .
Nhận điện thoại, cô liền lên tiếng hỏi : “Cậu, tìm cháu  chuyện gì ? Trước tiên tuyên bố, họ hàng hàn huyên hỏi han,  thể miễn phí, nhưng đề cập đến một  vấn đề chuyên môn, là  thu phí.”
Nghe  lời của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa vui vẻ, tiếp lời cô hỏi: “Vậy xin hỏi vị đại sư , tiêu chuẩn thu phí của cháu là gì?”
Giang Thiên Ca: “Cậu nhiều tiền, cứ tính theo giây, một giây một trăm.”
Phương Thủ Nghĩa càng vui vẻ: “Thế nào, tiêu chuẩn của cháu vẫn là xem  mà kê đơn ? Cậu nhiều tiền, cháu liền thu phí cao, cháu là  cướp của  giàu chia cho  nghèo ?”
Giang Thiên Ca: “, cướp của  giàu chia cho  nghèo. Cướp của , cứu giúp  nghèo là cháu.”
Sau khi  đùa một hồi, khiến bầu  khí trở nên   đắn, Giang Thiên Ca mới kéo câu chuyện trở về:
“Cậu,  chuyện gì thì   nhanh , cháu bận rộn lắm, lịch trình kín mít, lát nữa còn   hẹn hò với  ,  thể để   chờ lâu .”
Nghe cô nghiêm trang , Phương Thủ Nghĩa buồn  hỏi: “Người  nào? Lục Chính Tây ? Cậu  chờ cháu lâu một chút, sẽ  ý kiến? Cậu  như   , mấy ngày nữa  giúp cháu dạy dỗ  ...”
Giang Thiên Ca: “Em gái .”
Phương Thủ Nghĩa: “...”