Lục Chính Tây chỉ lạnh nhạt liếc    một cái.
“...? “Ý gì đây? Phương Hành Xuyên  chút phát điên.
Giang Thiên Ca còn ở một bên  lớn, như thế vẫn  đủ,  xong, cô còn trêu chọc: “Anh Bảy, khi nhỏ  dũng cảm lắm nha ~”
Dũng cảm...
Đối với trẻ con, đương nhiên  thể  gọi là dũng cảm.  bây giờ...
Hồi tưởng  tình huống lúc đó, Phương Hành Xuyên đỏ mặt. Anh   Lục Chính Tây, thấy Lục Chính Tây vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng bực bội, đột nhiên cảm thấy  bất công.
Đánh  là cùng đánh, tại     mặt, còn     thể bình tĩnh như , như chuyện  liên quan đến ?
Phương Hành Xuyên lập tức bắt đầu vạch trần Lục Chính Tây: “Là   động thủ . Hơn nữa, lúc   đánh ,   .  .. chỉ nhẹ nhàng đụng   một cái,   liền  lóc om sòm.”
“Còn  nhè chạy  mách lẻo!”
Lục Chính Tây: “...”
Lục Chính Tây  nhíu mày,  cũng  nhịn  : “Cậu  nhớ lúc đó  như thế nào ? Với quán tính của  lúc đó,  mà cũng  là chạm nhẹ nhàng?”
Giang Thiên Ca: “Ha ha ha...”
Lục Chính Tây mắng  cũng thâm thật. Không  thẳng Phương Hành Xuyên lúc nhỏ béo, mà   quán tính của   lớn.
Mà quán tính vì  lớn? Đương nhiên là bởi vì béo, cân nặng lớn, mới dẫn đến quán tính lớn.
Cao tay thật.
Phương Hành Xuyên cũng   Lục Chính Tây đang mắng  béo. Anh  tức giận trừng mắt, béo là chuyện lúc nhỏ .
Hiện tại, vóc    cao gầy,  trai ngời ngời! Lục Chính Tây đúng là  nhỏ mọn,  còn lấy chuyện cũ  bôi đen ! Hủy hoại hình tượng của !
Phương Hành Xuyên tức giận đến mức suýt chút nữa bốc khói, đang định cãi  với Lục Chính Tây một trận, bỗng nhiên  Lục Chính Tây : “Thôi, đừng  nữa.”
Giọng  Lục Chính Tây bình thản,    chút cảm xúc nào. Thấy   quan tâm, Phương Hành Xuyên càng tức giận, “Sao    nữa? Lục Chính Tây,  đừng tưởng bở!...”
Thấy Phương Hành Xuyên  hiểu ý , Lục Chính Tây bất đắc dĩ, đưa tay đẩy Phương Hành Xuyên, ý bảo   chú ý đến Giang Thiên Ca ở một bên.
Lúc , Giang Thiên Ca đang  vui vẻ,  mặt tràn đầy vẻ thích thú khi xem náo nhiệt. Cô đang chờ mong hai  họ cãi  to hơn đây.
Nếu bọn họ còn ầm ĩ thêm vài câu,   chừng cô sẽ vỗ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-366.html.]
Giang Thiên Ca đang vui vẻ, bỗng nhiên thấy hai  đang cãi  kịch liệt đột nhiên dừng , đều  đầu  cô. Cô chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Nhìn em  gì?”
Nụ   mặt cô vẫn còn, cô còn  xem hai  họ đại chiến ba trăm hiệp đây, “Hai  tiếp tục ,  cần để ý đến em.”
Thấy hai   động, Giang Thiên Ca   bụng nhắc nhở: “Hai  cứ cãi  , coi như em   ở đây là .”
“Anh Bảy,       béo đấy,  còn  phản kích ,  cũng mắng   !”
Phương Hành Xuyên: “...”
Nhìn Giang Thiên Ca  híp mắt, cố ý châm ngòi ly gián, Lục Chính Tây dở  dở .
Phương Hành Xuyên cũng kịp phản ứng,   nghiến răng, trừng mắt  Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca,  với tư cách là  trai em,  lệnh cho em,     nhắc  chuyện  nữa!”
“Trong đầu em, cũng  quên chuyện  !”
Trong đầu cô, chỉ cần nhớ hình tượng  tuấn, lịch lãm, thành thục,  trọng của  bây giờ là !
Giang Thiên Ca ngẩng đầu, vô tội hỏi: “Vì   thể nhắc tới? Vì   quên?”
“Anh Bảy, chẳng lẽ  cảm thấy mất mặt, nên  cho em nhắc tới?” Nói như ,  càng  nhắc tới.
Chuyện  hổ chính là để nhắc  nhắc , khiến cho     hổ, nếu  thì   gọi là chuyện  hổ đây.
Giang Thiên Ca chớp chớp mắt.
Phương Hành Xuyên  Giang Thiên Ca cố tình giả nai chọc tức đến mức thiếu chút nữa phun máu,  Lục Chính Tây bên cạnh vẫn   phản ứng gì lớn,   cắn răng, quyết định mặc kệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đã lỡ  thì thôi.
Phương Hành Xuyên hừ một tiếng, xoay   về phía nhà hàng, bóng lưng toát  vẻ hờn dỗi. Thấy , Giang Thiên Ca càng thêm vui vẻ,  đuổi theo  .
Lục Chính Tây cũng bước nhanh theo bọn họ,    lắc đầu  thầm.
Phương Hành Xuyên hiện tại chính là thua ở chỗ  hiểu rõ Giang Thiên Ca,   cô nàng  thích trêu chọc  khác. Anh  còn  ,   càng để ý, Giang Thiên Ca sẽ càng thích chọc  .
...
Đối với những   thiết bên cạnh, Giang Thiên Ca đúng là thích trêu chọc họ, nhưng đều là trêu chọc  . Hơn nữa,  khi trêu xong, cô sẽ dỗ dành họ. Dỗ đến khi họ vui vẻ mới thôi.
Lúc   bàn ăn, Phương Hành Xuyên   dỗ dành đến mức quên mất chuyện lúc nãy, khôi phục  dáng vẻ   trai , đưa thực đơn cho Giang Thiên Ca gọi món,  rót nước cho Giang Thiên Ca,  chu đáo.
Thấy Lục Chính Tây   , tự  kéo ghế bên cạnh Giang Thiên Ca,  xuống,   chỉ liếc , nhưng cũng  suy nghĩ gì nhiều.