Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:24:11
Lượt xem: 29

Giang Thiên Ca cố gắng lục lại ký ức trong đầu, ở kiếp trước, cô hình như đã từng thấy một tin tức, một chiếc đồng hồ Rolex năm 1974, tốn không đến bốn trăm đô la Mỹ mua, ở trên sàn đấu giá mấy chục năm sau bán được giá bốn mươi vạn đô la Mỹ. Giá đồng hồ tăng lên hơn một ngàn lần.

Bọn họ bây giờ mua, cho dù không đến được gấp một ngàn lần, gấp trăm lần hẳn là có chứ?

Tuy rằng không thể so sánh với giá trị của căn nhà tăng vùn vụt, nhưng cũng tốt hơn những thứ khác.

Giang Thiên Ca đảo mắt, nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, cậu đã nói như vậy rồi, vậy lát nữa chúng ta lại đi dạo ở cửa hàng bách hóa bên kia khu Quốc Mậu? Nơi đó cũng có đồng hồ Rolex bán.”

Phương Thủ Nghĩa trợn mắt nhìn cô: “Mua nhiều như vậy làm gì, cháu tưởng cháu là Phật Bà Quan Âm nghìn tay à.”

Giang Thiên Ca: “Không phải cậu nói nó sẽ tăng giá sao, mua về nhà cất chờ tăng giá thôi mà.”

“Tăng giá được bao nhiêu tiền, chút tiền ấy, cậu còn chẳng để vào mắt. Nếu cháu muốn đầu tư kiếm tiền, hôm nào cậu dẫn cháu đi mua mấy căn nhà. Qua vài năm, nhà đất mới là đáng giá nhất.”

Nghe Phương Thủ Nghĩa nói năng hào phóng, khóe miệng Giang Thiên Ca giật giật, cảm thấy giữa mình và Phương Thủ Nghĩa có một bức tường, bức tường ngăn cách kẻ nhà quê và đại gia.

Giang Thiên Ca có chút không muốn ở lại với Phương Thủ Nghĩa thêm nữa, “Còn muốn mua gì nữa? Không mua thì về thôi.”

“Ghé qua tiệm trang sức một chuyến.”

Ghé qua tiệm trang sức, là muốn mua thêm cho các vị nữ một phần quà.

Trong lúc đợi nhân viên đóng gói đồ đạc, Giang Thiên Ca dùng ngón tay chọc chọc Phương Thủ Nghĩa, tò mò hỏi anh: “Cậu và cô Giang Hướng Mai, trước kia có phải có gì đó không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Không có.”

Giang Thiên Ca: “Ồ.”

Đó chính là có.

Đáng tiếc Phương Thủ Nghĩa không muốn nói nhiều, chuyện này không hóng được rồi.

...

Lúc Giang Thiên Ca và Phương Thủ Nghĩa trở lại nhà họ Giang, ông nội Giang đang ngồi trong phòng khách chờ, nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa, ông vô cùng kích động, kéo tay anh đánh giá từ trên xuống dưới, đủ loại lời khen ngợi không chút keo kiệt mà chất lên người Phương Thủ Nghĩa, sau đó lại lôi kéo anh hỏi han tình hình nhà họ Phương.

Mặc dù ở trước mặt Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa không ít lần thể hiện những khía cạnh không phù hợp lắm với hình tượng của anh, nào là giậm chân, xù lông, chua ngoa, trẻ con, khiến cô suýt nữa thì nghi ngờ anh là một tên công tử bột ăn chơi, vô công rồi nghề.

Nhưng đến trước mặt ông nội Giang, Phương Thủ Nghĩa lại là một người thành đạt, ăn nói khéo léo, tiến thoái có chừng mực.

Có lẽ ông nội đã thông báo trước, người nhà họ Giang tụ tập rất đông đủ, những người ở Bắc Kinh đều đã về cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-316.html.]

Ngoại trừ thế hệ nhỏ tuổi như Giang Chiêu Dương, những người khác đều là người quen biết Phương Thủ Nghĩa. Mười mấy năm rồi chưa gặp lại, lần nữa gặp mặt, vẻ mặt mọi người đều rất phấn khởi, vây quanh nghe ông nội Giang và Phương Thủ Nghĩa nói chuyện.

Nhưng mà, trong đó, lại không bao gồm bà nội Giang và Giang Hướng Mai.

Vẻ mặt bà nội Giang lạnh nhạt, không hề niềm nở, nhưng dù sao cũng ngại quy củ khách đến nhà, nên không tỏ thái độ gì.

Bà nội Giang như vậy, hẳn là bởi vì mẹ Phương Đức Âm.

Giang Hướng Mai cau mày, vẻ mặt ngơ ngẩn, như đang hồn vía lên mây, không được tự nhiên, có vẻ như đang tự nghi ngờ bản thân. So với trạng thái trước đó của cô, quả thực giống như biến thành người khác.

Giang Thiên Ca liếc nhìn Giang Viện Triều, nghi ngờ Giang Hướng Mai đã bị Giang Viện Triều dạy dỗ.

Quả thật nên dạy dỗ cô một trận.

Kiếp trước, Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vẫn luôn hiểu lầm nhau, ngoài Lâm Đại Vĩ ra, chắc chắn là có Giang Hướng Mai nhúng tay vào.

Phương Thủ Nghĩa và ông nội Giang bọn họ vẫn đang trò chuyện.

Ông nội Giang hỏi về lịch trình của Phương Thủ Nghĩa: “Cháu định ở lại đây, hay là qua một thời gian ngắn nữa sẽ rời đi?”

Phương Thủ Nghĩa cười cười, nói: “Ở Hồng Kông có chút việc, mấy ngày nữa cháu sẽ đi.”

“Không bao lâu nữa là đến Tết, bố mẹ và anh chị em cháu đều ở Hồng Kông, trở về vừa vặn có thể đón Tết cùng mọi người.”

Ông nội Giang gật gù nói: “Đúng, Tết nhất, là phải gia đình đoàn tụ, vui vẻ náo nhiệt, đúng là nên quay về.”

Phương Thủ Nghĩa gật đầu, anh nhìn Giang Thiên Ca, lại cười nói: “Đến lúc đó nếu thuận tiện, cháu cũng muốn dẫn Thiên Ca cùng về, bố mẹ và các anh cháu, đều chưa được gặp Thiên Ca.”

Phương Thủ Nghĩa cười chân thành: “Chú Lục vừa rồi cũng nói, Tết nhất là để gia đình đoàn tụ. Vừa hay có thể nhân cơ hội này, dẫn Thiên Ca về nhà chúng cháu sum họp.”

“Ơ...”

Ông nội Giang nghẹn lời.

Ý này là sao?

Dẫn Thiên Ca về nhà sum họp?

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương Thủ Nghĩa, ông nội Giang lúc này mới phản ứng được ý đồ của anh, đột nhiên cảm thấy như tự mình bê đá đập vào chân mình.

Đây nào phải đến thăm ông, rõ ràng là đến cướp người.

Loading...