Ông còn  kịp phản ứng thì một chiếc xe  dừng , hai  đàn ông xông xuống, ghì chặt ông xuống đất.
Ông  những  đánh   mà còn  ghì chặt, đau đến mức xương sườn như  gãy ,  mà giờ còn  đổ oan?
Phương Thủ Nghĩa tức giận đến mức khói bốc nghi ngút, ông trừng mắt  Giang Viện Triều, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Viện Triều, ông  xem    đánh ông ?”
“Trước  ông dựa  việc em gái  thích ông mà    bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ,  ngờ giờ   bố  mà ông còn vô liêm sỉ hơn,  mà  giở trò ăn vạ?”
Giang Viện Triều: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt ông lóe lên, ho khan một tiếng, : “Thủ Nghĩa,  nhà  ...”
Phương Thủ Nghĩa hừ lạnh: “Không !    chuyện cho  nhẽ ở đây, để    Giang Viện Triều ông ăn vạ !”
Thấy Phương Thủ Nghĩa  chịu bỏ qua, Trịnh Văn Hoa nhíu mày, suy nghĩ một lúc   Giang Thiên Ca, :
“Đồng chí Giang  hai ngày liền   nghỉ ngơi, tối qua còn  bắt xe lửa về gấp,  xe lửa cũng   nghỉ ngơi.”
Vừa xuống tàu, bác  lập tức  báo cáo tình hình với lãnh đạo phía , mở hội thảo nghiên cứu,  chuyện...
Từ tối hôm qua đến giờ, đồng chí Giang  ăn gì cả.
Không  nghỉ ngơi , bụng  trống ,  đường về, Giang Viện Triều  say xe.
Vì  xe khó chịu nên đến ngã tư  đó, Giang Viện Triều  xuống xe , tự  chậm rãi  bộ về, Lục Chính Tây và Trịnh Văn Hoa  lái xe  mua thuốc và đồ ăn.
Ai ngờ,  về đến nơi  thấy Giang Viện Triều ngất xỉu.
Trịnh Văn Hoa là cảnh vệ viên,  trách nhiệm bảo vệ sự an  cho Giang Viện Triều, thấy Giang Viện Triều ngất xỉu, bên cạnh   một  đàn ông vẻ mặt    đó,   đương nhiên là lao  , khống chế    mới .
Bây giờ  Phương Thủ Nghĩa,  lẽ Giang Viện Triều  mới ngất  đất thật sự  liên quan đến ông .
Trịnh Văn Hoa dám  dám chịu, chủ động xin  Phương Thủ Nghĩa: “Bác , chuyện  ,  xin .”
Nghe  Văn Hoa  tình hình của Giang Viện Triều, Thiên Ca  quan tâm  Thủ Nghĩa  đồng ý  , trực tiếp nửa đỡ nửa kéo Giang Viện Triều  về phía cửa: “Bố, bố   , bố đừng để ý đến  nữa.”
Thấy Thiên Ca đỡ Giang Viện Triều định , còn   quan tâm đến , Phương Thủ Nghĩa   chọc tức đến nghiến răng: “Giang Thiên Ca,     bọn họ đè đến   đau nhức, bây giờ    nữa, cháu  đây đỡ !”
Thiên Ca  thèm  đầu  : “Cậu gọi Lục Chính Tây và Trịnh Văn Hoa đến đỡ  .”
“Cậu, nếu  , còn  thể yêu cầu bọn họ coi  như tiểu thư khuê các, bế  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-308.html.]
Phương Thủ Nghĩa: “...”
Nghe  câu   của Thiên Ca, khóe miệng Trịnh Văn Hoa giật giật. Thấy Phương Thủ Nghĩa đen mặt trừng ,  vội vàng thu  nụ  suýt nữa thì bật .
“Bác ,  để  cõng bác?” Nhìn Phương Thủ Nghĩa, Trịnh Văn Hoa nghiêm túc, dõng dạc hỏi.
Ôm công chúa là gì, là do Thiên Ca phổ cập kiến thức cho   đó.
Tất cả đều là đàn ông với , ôm công chúa cái gì chứ, thôi bỏ .    thể cõng Phương Thủ Nghĩa .
Nhìn  Trịnh Văn Hoa là  của Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa tức giận hừ một tiếng với .
Phương Thủ Nghĩa  sang Lục Chính Tây, ánh mắt đánh giá Lục Chính Tây một phen, nhíu mày hỏi: “Cậu chính là thằng em suốt ngày bám đuôi Lục Chính Tắc, Lục Chính Tây?”
Lục Chính Tây: “...”
Hồi bé  đúng là  một  thời gian thích chạy theo  lưng  hai, nhưng đó cũng  tính là bám đuôi chứ?
Lục Chính Tây chớp chớp mắt, liếc mắt  về phía Thiên Ca, thấy cô hình như  để ý đến lời  của Phương Thủ Nghĩa, lúc  mới thu hồi ánh mắt,  về phía Phương Thủ Nghĩa.
Suy nghĩ một chút,  liền lên tiếng : “Cậu,  nhà  .”
Nghe  cách xưng hô của Lục Chính Tây, Phương Thủ Nghĩa khinh bỉ liếc  một cái, “Cậu cái gì mà ?”
Vừa  Lục Chính Tây và Trịnh Văn Hoa, một  ghì đầu, một  ghì , hai  đều dùng hết sức bình sinh, nghĩ  trong lòng liền bốc hỏa.
Lườm Lục Chính Tây một cái, Phương Thủ Nghĩa hừ lạnh : “Già đầu , còn giả vờ trẻ con.”
Nói xong, ông  ngẩng cằm lên, khoanh tay  lưng nghênh ngang   nhà,     vẻ gì là   đau nhức,    như  .
...
“Bố cũng tài thật đấy,  lớn tuổi  còn  thể để bản   đói đến ngất xỉu.” Thiên Ca  đỡ Giang Viện Triều   khách khí  móc.
Giang Viện Triều : “Không  đói đến ngất xỉu.”
Thiên Ca  nhướng mày,  đầu  , thấy Phương Thủ Nghĩa còn  theo kịp, cô nháy mắt, nhỏ giọng  với Giang Viện Triều: “Bác cố tình giả vờ ngã để ăn vạ  đúng ?”
“Giỏi đấy, bố Giang, bố cũng cao tay đấy chứ!”
Ông chuyển chủ đề: “Cậu con,   về khi nào?”
“Hình như là mấy hôm  ạ.”