Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:23:26
Lượt xem: 15

Phương Thủ Nghĩa: “Cháu khó xử cái gì? Ông ta đáng bị mắng!”

Giang Thiên Ca: “Cháu biết.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chủ yếu là cậu mắng, làm cháu cũng muốn mắng theo.”

Chuyện Giang Viện Triều làm mất cô năm đó, đúng là đáng bị mắng. Nghe Phương Thủ Nghĩa mắng hăng say như vậy, cô cũng muốn phụ họa vài câu.

Nhưng vấn đề là, Giang Viện Triều bây giờ, đối xử với cô rất tốt, không chỉ nghe lời cô răm rắp, còn bị cô chọc tức không ít lần.

Hơn nữa, bây giờ Giang Viện Triều còn đang ra mặt vì cô, cô mà mắng sau lưng ông ấy, thì có vẻ hơi không được.

Muốn mắng, thì chỉ có thể lén lút mà mắng thôi.

Nếu không, để Giang Viện Triều biết được, thể nào ông ấy cũng nói cô là “đồ con gái vô tâm” cho mà xem.

Phương Thủ Nghĩa cứ tưởng Giang Thiên Ca nói khó xử, là vì kẹt giữa ông và Giang Viện Triều nên khó xử, ông còn đang định nói thêm vài câu về Giang Viện Triều nữa, để Giang Thiên Ca về phe mình, đừng đứng về phía Giang Viện Triều.

Kết quả, chưa kịp mở miệng, đã nghe Giang Thiên Ca nói cô cũng muốn mắng Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa: “...”

Sau một lúc im lặng, khóe miệng Phương Thủ Nghĩa cong lên, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.

Giang Viện Triều, đến con gái ruột cũng muốn mắng ông, đáng đời!

Biết Giang Thiên Ca cũng muốn mắng Giang Viện Triều, trong lòng Phương Thủ Nghĩa vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ khuyên: “Dù sao thì ông ấy cũng là cha ruột của cháu, cháu mà mắng cha, người khác sẽ nói cháu đấy.”

“Cháu muốn mắng ông ấy cái gì, cứ nói với cậu, cậu mắng giúp cháu! Hừ, ông ta là kẻ vừa bất tài vô dụng, vừa vô trách nhiệm, lại còn muốn hưởng thụ, già rồi mà không biết xấu hổ...”

Giang Thiên Ca nghe vậy liền cau mày, sao càng mắng càng sai thế này? Sao lại lôi ra cái từ “già rồi mà không biết xấu hổ” vậy?

Vì chuyện của Phương Đức Âm và cô, Phương Thủ Nghĩa mắng Giang Viện Triều, cô có thể hiểu được. Bởi vì đó là chuyện thật, là lỗi của Giang Viện Triều, Giang Viện Triều không thể nào chối cãi.

Nhưng mà mắng chửi người ta cũng phải dựa vào sự thật, không thể nào bịa đặt, vu oan giá họa cho người ta được.

Giang Viện Triều đúng là có không ít khuyết điểm, nhưng cũng không đến mức “già rồi mà không biết xấu hổ” chứ?

Giang Thiên Ca nhíu mày.

Cô đang định phản bác Phương Thủ Nghĩa, muốn nói đỡ cho Giang Viện Triều, thì bỗng nhiên trong đầu lóe lên, cô chợt nghĩ đến một khả năng.

Phương Thủ Nghĩa mắng Giang Viện Triều “hưởng phúc, già rồi mà không biết xấu hổ”, chẳng lẽ là do có người nói gì đó với Phương Thủ Nghĩa?

Giang Thiên Ca liền nghĩ đến người bạn học cấp ba mà Giang Viện Triều đã kể, người đã đến Hồng Kông rồi về nói với ông ấy rằng Phương Đức Âm đã tái hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-303.html.]

Người tên là Lâm Đại Vĩ đó, đã dám lừa Giang Viện Triều và Phương Đức Âm là đối phương đã tái hôn, thì chắc chắn cũng có thể bịa đặt thêm chuyện khác.

Trước đó cô đã nhắc nhở Giang Viện Triều, bảo ông ấy liên lạc với Phương Đức Âm, nói rõ mọi chuyện, chẳng lẽ ông ấy vẫn chưa làm gì sao?

Giang Thiên Ca thở dài, xe vừa vặn chạy đến ngõ nhỏ của Du Tiền Đồng. Thấy Phương Thủ Nghĩa đã dừng xe lại, Giang Thiên Ca liền nghiêng người nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, muốn hỏi một chút Lâm Đại Vĩ đã nói gì với bọn họ.

Giang Thiên Ca đang muốn mở miệng, cửa sổ xe sau lưng liền bị người gõ mấy cái.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, liền thấy được Giang Hướng Mai đứng ở bên ngoài.

...

Mấy ngày trước, chồng của Giang Hướng Mai là Lý Kiến Quốc, mang theo con về quê thăm người già, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Giang Hướng Mai, cho nên, trong khoảng thời gian này, sau khi Giang Hướng Mai tan tầm, đều là trực tiếp trở về ngõ nhỏ của Du Tiền.

Cô vừa đạp xe về đến đầu hẻm, trước mặt đột nhiên có một chiếc xe dừng lại.

Cô đã từng thấy chiếc xe này, hai ngày trước Phương Thủ Nghĩa đã lái chiếc xe này đến.

Bây giờ anh ta lại tới, là muốn làm gì?

Giang Hướng Mai cau mày gõ cửa sổ xe, thấy rõ ràng người ngồi trong xe, không chỉ có Phương Thủ Nghĩa, còn có Giang Thiên Ca, mặt cô ta trong nháy mắt sa sầm.

Giang Hướng Mai chống nạnh, cắn răng trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca! Cháu gặp ông ta lúc nào? Sao cháu lại ngồi xe của ông ta? Lời cô nói, cháu đều coi gió thoảng bên tai sao?”

Bởi vì Giang Hướng Mai đột nhiên xuất hiện quấy rầy, lời Giang Thiên Ca muốn hỏi dừng ở bên miệng, cô còn chưa kịp đáp lại lời của Giang Hướng Mai.

Phương Thủ Nghĩa liền lên tiếng lúng túng nói: “Giang Hướng Mai, cô có ý gì, tôi là cậu ruột của Thiên Ca, con bé tại sao không thể cùng tôi gặp mặt?”

“Còn nữa, thái độ của cô là gì, cô dựa vào cái gì mà lớn tiếng rống Thiên Ca như vậy? Người nhà các cô, có phải đều đối xử với con bé như vậy hay không?”

“Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca là cháu gái ruột của tôi, thái độ của tôi đối với con bé, cần anh phải quản sao?”

“Giang Hướng Mai, tôi là cậu ruột của con bé, sao tôi không thể quản?”

“...”

Giang Hướng Mai đứng ở bên cạnh ghế phụ lái, Phương Thủ Nghĩa ngồi ở ghế lái, hai người ngồi bên ghế phụ mắng nhau.

Giang Thiên Ca ngồi ở ghế phụ: “...”

Chỗ ngồi bên ghế lái phụ là cố định, không thể dời về phía sau, Giang Thiên Ca trốn không thoát, liền lấy tay che lỗ tai lại, phát hiện không có tác dụng, cô suy nghĩ một chút, liền hảo tâm đề nghị Giang Hướng Mai: “Cô có thể đi vòng qua cửa sổ xe bên kia để mắng ông ấy.”

Giang Hướng Mai: “...”

Loading...