Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-03-24 19:46:31
Lượt xem: 39
Hiện tại, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đang ở trong một căn nhà thuê trong một khu dân cư lộn xộn. Sau khi Giang Thiết Quân đến cũng ở cùng với bọn họ.
Cả nhà không ai chịu đi làm, không phải là nằm ngủ trong nhà, thì là ra ngoài ăn uống chơi bời lêu lổng, hết tiền thì lại đi tìm Giang Ti Vũ.
Trước đó, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đã giấu Giang Thiết Quân để chạy đến Bắc Thành.
Lúc đầu, mặc dù Giang Thiết Quân chửi bới ầm ĩ, nhưng cũng không hề nghĩ đến việc sẽ đuổi theo đến tận Bắc Thành. Ông ta vẫn tin tưởng vào kết quả xét nghiệm huyết thống đó, cho rằng Giang Thiên Bảo căn bản không phải là con ruột của mình, Trương Lê Hoa mang theo con hoang chạy đi là vừa.
Ông ta có thể đường đường chính chính đến ở với Trần góa phụ.
Nhưng bà Trần lại là một người phụ nữ rất tỉnh táo.
Trước đây bà ta cặp kè với Giang Thiết Quân, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm thật lòng, chỉ là muốn lợi dụng Giang Thiết Quân để kiếm chút lợi lộc, hai người đều có mục đích riêng mà thôi.
Nhưng từ sau khi Trương Lê Hoa bỏ đi, ngày nào Giang Thiết Quân cũng chạy đến nhà bà ta, không những không mang lại lợi ích gì, còn như ông tướng nằm ườn ra đó, sai bảo bà ta hầu hạ ăn uống, đại tiểu tiện. Trần góa phụ bực bội lắm, không lâu sau liền đuổi Giang Thiết Quân đi.
Kế hoạch chung sống với Trần góa phụ đã tan vỡ, ở nhà lại không có ai hầu hạ, Giang Thiết Quân mới chửi bới om sòm rồi chạy đến Bắc Thành tìm Trương Lê Hoa.
Ban đầu, Giang Thiết Quân vẫn muốn như trước kia, hễ không vừa ý là đánh người.
Nhưng sau khi Giang Thiên Bảo gia nhập băng nhóm côn đồ ở Bắc Thành, cậu ta không còn là đứa con chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng bị đánh như trước kia nữa. Giang Thiết Quân mà dám động tay đánh cậu ta, cậu ta sẽ lập tức đánh trả, ghì ông ta xuống đất mà đánh.
Bị đánh cho mấy trận, Giang Thiết Quân trở nên nhút nhát, mặc dù ngày nào cũng chửi trời chửi đất, chửi cha chửi mẹ, nhưng lại không dám động tay động chân nữa. Ngày nào ông ta cũng ra ngoài lêu lổng, hoặc là nằm ườn trong nhà để mặc Trương Lê Hoa hầu hạ.
Giang Thiết Quân bây giờ cũng chẳng còn gì để mất, ông ta mặc kệ Giang Thiên Bảo có phải là con hoang hay không.
Hiện tại Giang Thiết Quân chỉ có một suy nghĩ, ông ta đã nuôi Giang Thiên Bảo lớn như vậy, bất kể có phải là con ruột hay không, thì Giang Thiên Bảo nhất định phải phụng dưỡng ông ta, còn Trương Lê Hoa thì phải hầu hạ ông ta...
Lúc Giang Ti Vũ đến, cả nhà này vẫn còn chưa dậy.
Đứng ở cửa, nhìn căn phòng bừa bộn, không có chỗ nào để đặt chân, Giang Ti Vũ nhíu mày.
“Đến rồi thì đi nhóm bếp lên đi”, Trương Lê Hoa co ro trong chăn, sai bảo Giang Ti Vũ, “Rồi đi xách một thùng nước ở ngoài vào đun lên, lạnh c.h.ế.t đi được, đây thật sự không phải là nơi dành cho người ở”.
Giang Ti Vũ không chịu nổi mùi hôi thối trong phòng, bèn mở toang cửa ra cho thông gió.
Giang Thiên Bảo vốn đang mơ một giấc mơ đẹp “ôm vàng, ăn sung mặc sướng”, bị gió lạnh thổi vào liền tỉnh giấc, cậu ta bực bội chửi ầm lên.
Cảm thấy bụng đói, cậu ta bèn quấn chăn, bò xuống giường tìm đồ ăn, lục tung cả căn phòng mà không tìm thấy một thứ gì có thể bỏ vào bụng, bèn quay sang nhìn Giang Ti Vũ, thấy cô hai tay trống trơn, lại mắng xối xả:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đến cũng không biết mang theo chút đồ ăn gì cả, đúng là không có mắt nhìn, thật là một khúc gỗ, ngu ngốc muốn chết! Ngu ngốc như vậy, sau này sẽ không có người đàn ông nào muốn lấy đâu. Lấy chồng rồi cũng chỉ có nước bị ghét bỏ, bị chồng đánh, đừng hòng mong tôi bênh vực cho!”.
Sắc mặt Giang Ti Vũ tối sầm lại.
Trước đây khi còn ở nhà họ Giang, cô chưa bao giờ phải làm bất cứ việc gì. Ngay cả sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, cô sống trong ký túc xá của trường, ăn uống đều ở trường, cũng không phải làm bất cứ việc nhà nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-241.html.]
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến đây.
Lần đầu tiên đến, vừa bước vào cửa đã bị sai bảo làm việc, lại còn bị mắng xối xả.
Đây chính là người thân ruột thịt của cô sao!
Thật là nực cười.
Miệng thì kêu ca đây không phải là nơi dành cho con người, vậy mà cũng không chịu cút về quê.
Nói cô không có mắt nhìn, không mang đồ ăn đến cho bọn họ sao? Sao bọn họ không nghĩ xem bây giờ là mấy giờ rồi? Không nghĩ xem nhà nào lại giống như nhà bọn họ, ăn không ngồi rồi, ngủ đến tận trưa cũng không chịu dậy?
Giang Ti Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đang bốc lên trong lòng. Cô quay đầu lại nhìn ra ngoài sân, thấy không có ai, bèn lạnh lùng nói: “Vừa rồi tôi đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn tối nay của nhà họ Giang rồi”.
“Thật sao?”, Giang Thiên Bảo không tìm đồ ăn nữa, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ, “Mày thật sự đã bỏ vào rồi sao? Có chắc chắn là đã bỏ vào thức ăn tối nay của bọn họ chưa?”.
Giang Ti Vũ liếc nhìn Giang Thiên Bảo một cái, gật đầu, “Ừ, tôi bỏ vào rồi”.
Mặc dù không thể chắc chắn tối nay cả nhà họ Giang có ăn món đó hay không, nhưng cho dù họ không ăn thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Bọn Giang Thiên Bảo mà bị bắt, cô sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi bọn họ.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Giang Thiên Bảo mừng rỡ cười ha hả, “Ha ha ha, tao sắp giàu to rồi! Tao sắp giàu to rồi...”.
Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đều biết kế hoạch đến nhà họ Giang trộm tiền và vàng của Giang Thiên Bảo. Nghe Giang Ti Vũ nói đã bỏ thuốc ngủ xong, hai người đều sáng mắt lên, cười hớn hở.
Giàu to rồi, giàu to rồi, chỉ cần lấy được vàng của nhà họ Giang là bọn họ sẽ giàu to! Sau này muốn ăn gì thì ăn, cũng không cần phải sống chui sống nhủi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa.
Dạo gần đây, mặc dù thi thoảng bọn họ vẫn sang nhà Giang Ti Vũ xin tiền, nhưng trong lòng bọn họ biết rõ, Giang Ti Vũ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.
Chờ đến khi lấy được tiền và vàng của nhà họ Giang, bọn họ sẽ có nhiều tiền, sẽ không cần phải nhìn sắc mặt Giang Ti Vũ để xin tiền nữa!
Nhìn thấy phản ứng của mấy người, Giang Ti Vũ khinh thường nhếch mép.
...
Giang Thiên Ca mua đồ xong, trở về chưa được bao lâu thì Giang Viện Triều tỉnh lại.
Nghĩ đến việc đã ra tay rồi thì không thể rút lại được nữa, Giang Thiên Ca dứt khoát nhận lỗi với Giang Viện Triều, “Bố, con xin lỗi ạ”.
Giang Viện Triều vẫn còn hơi choáng váng. Ông ấy nghỉ ngơi một lát, sau đó mới dở khóc dở cười nói: “Thiên Ca, con thật là hồ đồ”.
Giang Viện Triều chỉ nhớ là trước khi ngất đi, ông ấy đã uống bát canh gà có bỏ thuốc ngủ, nhưng ông ấy không biết thuốc ngủ ở đâu ra, cứ tưởng là Giang Thiên Ca cố ý bỏ vào.
Biết Giang Viện Triều hiểu lầm mình, Giang Thiên Ca bèn ngoan ngoãn giải thích toàn bộ sự việc cho ông ấy nghe.
Nghe Giang Thiên Ca giải thích xong, Giang Viện Triều: “...”